Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Ngụp lặn

Trước đây, mình thỉnh thoảng hay trách một người bạn thân của mình sống hời hợt. Có đôi lúc, mình ghét hắn kinh khủng, ghét hắn vì cái sự hời hợt của hắn. Có lần mình nói với hắn rằng, mình đọc ở đâu đó đại ý viết rằng, những người sống sâu sắc thì giống như đang bơi ở một cái hồ rộng lớn, tha hồ mà ngụp lặn dưới những tầng sâu của đáy hồ. Thoải mái ngụp lặn để rồi cảm nhận, khám phá và suy ngẫm. Còn người sống hời hợt thì như con loăng quăng, bơi ra bơi vào trong một vũng nước nông toẹt mà thôi!
Đã có lúc, mình tự nhận mình là kẻ đa sầu đa cảm, hay suy nghĩ vẫn vơ và luôn bị ám ảnh bởi những câu chuyện trong một cuốn tiểu thuyết hoặc một bộ phim nào đó. Ngày đó, hễ mình đọc bất kể  cuốn truyện gì cũng giới thiệu hắn đọc cuốn đó để cùng trao đổi. Có một cuốn truyện cả mình và hắn sau khi đọc xong đều công nhận là hay, nhưng mình đọc xong buồn mất gần một tuần vì kết cục câu chuyện buồn, không có hậu. Còn hắn nói, hắn chỉ thấy hay và cho rằng, mặc dù câu chuyện  đó kết thúc không có hậu thật, nhưng như vậy là hợp lý và hắn chịu, chẳng hiểu nổi mình vì sao có thể buồn mất gần một tuần vì cuốn truyện đó? Hắn nói,  mình là một kẻ sống viển vông, xa rời thực tế vân vân và ... mình thì tự nhủ, hắn đúng là một kẻ hời hợt!
Cuộc sống của mình cứ vậy trôi đi. Vui, buồn lẫn lộn và đôi khi cảm xúc bị chi phối bởi những chuyện chẳng đâu vào đâu. Cho đến một ngày, mình thấy mình thay đổi, mình thấy được mình hờ hững với mọi việc hơn, không còn đau đáu bỏi những chuyện không đầu không cuối. Và rồi mình thấy mình sống đơn giản hơn rất nhiều. Chẳng còn có nhiều lúc ưu tư phiền muộn, và rồi mình thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều, hạnh phúc ngay cả khi mình đang cô đơn. Giật mình tự hỏi, có phải mình đang sống hời hợt? nhờ có sống hời hợt mà được như vậy thì mình thật sự chỉ muốn là con loăng quăng, bơi trong một vũng nước nông toẹt mà thôi!

Lâu lắm rồi mình mới lại thấy một tối mất điện, vừa ăn tối xong lên phòng được một lúc thì đèn phụt tắt. Căn phòng tối om, mình ngồi thu lu trên giường, dựa lưng vào chiếc gối kê ở đầu giường mỗi khi đọc sách, chùm kin chăn lên tới cổ định bụng ngồi trong bóng tối ngụp lặn. Được một lúc thì con gái hì hục bê vào phòng mẹ một khay gồm ba ngọn nến đã được thắp sáng tự con thiết kế để vào một đĩa nhỏ hình trái tim và một cốc trà lipton chanh nóng do chính con tự pha để mẹ uống cho đỡ lạnh. Bỗng dưng khiến mẹ nhớ ngay đến một tối của sáu năm về trước, cũng chính tại ngôi nhà này khi con vừa được hơn sáu tuổi. Khi đó con đang ở phòng con học bài, mẹ đang ở phòng mẹ thì nhà mất điện. mẹ chưa kịp gọi với sang phòng con bảo con ngồi đó để mẹ đi lấy đèn sạc thắp thì con đã vội  nói to sang phòng mẹ rằng, mẹ ngồi im một chỗ, để con đi lấy đèn, chứ không lại bị vập đầu giường thâm gối chân. Rồi con xăng xái xách một đèn vào phòng mẹ thắp sáng, rồi lại xách một đèn sang phòng mình học tiếp, câu chuyện này khiến mẹ cảm động rất lâu. Rồi quá nhiều chuyện cảm động của con liên tục xuất hiện khiến dần dần mẹ cũng lãng quên câu chuyện đèn thắp sáng của con, thêm nữa, nhà mình chuyển nhà đến một nơi mà không bao giờ cần phải có đèn sạc đề phòng lúc mất điện - cho đến buổi tối ngày hôm nay - khi mẹ con mình lại chuyển về ngôi nhà này và lại được mất điện. Lâu lắm rồi mẹ mới lại có một buổi ngồi uống trà tại gia, nhìn những ngọn nến đang cháy và ngụp lặn trong chính căn phòng của mình. Cảm ơn con yêu rất nhiều!



3 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Hic, nghe kể không hay bằng đọc.
    Làm em cũng thèm có mụn con gái!

    Trả lờiXóa
  3. hehe, cố đi E, không có con gái tha hồ mà thèm đấy! :))

    Trả lờiXóa