Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Cuộc đời là những chuyến đi


Sông Lô nước trong xanh

Đang là mùa đẹp nhất trong năm ở Hà Nội. Vậy mà tôi chỉ muốn trốn chạy khỏi nơi đây!
Vừa mới đầu tuần, đã mong nhanh đến cuối tuần. Để lại được vác ba lô lên đường. Tránh xa nơi ồn ào náo nhiệt, đi về nơi xa vắng, hít thở không khí trong lành và quên đi hết nhưng lo âu phiền muộn. Để rồi khi trở về, lại phải đối mặt với cuộc sống thực tại. Với một núi công việc để mưu sinh. Thế nhưng, có những lúc, mới xa Hà Nội được vài ba ngày, tôi đã nhớ Hà Nội đến cồn cào. Chỉ muốn quay về ngay!

 Tuần vừa rồi, chúng tôi vừa có một chuyến đi đầy gian khổ, nhưng không kém phần vui vẻ. Gần mười tiếng đồng hồ ngồi trên xe, mà cả hội vẫn tán dóc tỉnh queo, không biết mệt là chi!
Cuộc đời là những chuyến đi, mỗi một chuyến đi đều cho tôi những trải nghiệm thật thú vị. Vẫn còn quá nhiều địa danh trong nước mà tôi vẫn chưa có dịp được ghé qua - để khám phá những " Vẻ đẹp tiềm ẩn" của đất nước. Với quĩ thời gian eo hẹp như hiện nay, tôi chỉ có thể có những chuyến đi chớp nhoáng, ngắn ngày. Rồi lại phải trở về để "cày cuốc". Dự định cho một chuyến đi chơi xa lâu ngày vẫn còn rất xa. Chưa dám buông bỏ tất cả để đi. Hiện tại, sẽ cố gắng rèn luyện thể lực và chăm chỉ cày cuốc. Để khi về hưu non, có đủ sức khỏe và tài chính, rong ruổi trên những chặng đường còn lại của cuộc đời.


Tạo dáng tại UBND huyện Chiêm Hóa, Tuyên Quang





Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Tan chảy


Ngày cuối tuần đi leo núi vào đúng vào ngày 20-10. Từ trước đến nay, mình chưa bao giờ có khái niệm ngày đó là ngày gì. Mặc dù ra đường, nhìn người và hoa nhộn nhịp, nhưng lòng không thấy xốn xang hay buồn tủi, khi không nhận được quà và hoa. Sáng hôm đó, phải dậy từ rất sớm để đi. Chiều về đến nhà, người cũng hơi mệt. Thay quần áo xong, vội lên nhà pha cốc cà phê để uống. Từ sáng đến chiều, chưa được cốc nào vào người, thấy kém phần tỉnh táo. Cà phê vừa bê xuống, thật bất ngờ khi nhìn thấy trên bàn đặt một hộp bánh macaron nhỏ, ba chiếc bánh kem mochi trà xanh (loại mẹ thích ăn nhất), kèm theo một tấm thiệp. Chẳng hiểu vì sao, lúc nào viết thiệp tặng mẹ, nàng cũng đều viết bằng tiếng Anh. Có lẽ cho bớt phần sến sẩm :)). Tuy trình tiếng Anh của mẹ mới chỉ đến lớp vỡ lòng, chính tả của con gái cũng sai tùm lum. Nhưng mẹ cũng "tan chảy" khi đọc được những dòng chữ của con gái. Nàng luôn mang đến cho mẹ nàng những niềm hạnh phúc rất bất ngờ.


Sớm nay, thu se lạnh!  Mẹ lại pha cho mình một cốc cà phê không đường. Ngồi nhâm nhi chiếc macaron con gái tặng. Lòng ấm áp vô cùng! Cảm giác hạnh phúc trào dâng.



Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Cuối tuần leo núi




Hôm qua là một ngày leo núi thường niên của chúng tôi. Năm nào cũng vậy, để gặp gỡ một đoàn xuất phát từ Hải Phòng cùng lên Yên Tử leo núi, chúng tôi phải rời Hà Nội từ rất sớm. Khi trời vẫn còn tối đen, chưa nhìn thấy mặt người.Tới gần địa phận tỉnh Bắc Ninh, rạng đông bắt đầu xuất hiện. Lần đầu tiên tôi được ngắm rạng đông lâu như vậy, ở những vị trí khác nhau do sự di chuyển của xe. Chọn cho mình một ghế ở ngay gần đầu, vị trí dễ quan sát nhất. Dán mắt qua lớp kính xe. Tầm nhìn khá thoáng rộng, tôi nhìn không chớp mắt khi thấy bầu trời sáng dần lên từ xa. Một bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt vời hiện lên ngay trước mắt, thật khó tả! Dưới chân núi xa xa, những mảng đỏ hồng bắt đầu xuất hiện, di chuyển ngày càng cao, xen lẫn vào những đám mây trắng bồng bềnh đan kín vào nhau tầng tầng, lớp lớp, từ từ bay lên trên bầu trời xanh thẳm. Một lúc sau, mặt trời bắt đầu nhô lên, đỏ rực như một quả cầu lửa ngay trước mặt. Lên cao thêm một chút nữa, rồi bị những đám mây che kín, tạo ra những vệt hồng ngang loang dài, từ từ khuất sau những đám mây.
Tôi ước gì lúc đó tôi có một chiếc máy ảnh thật xịn, để có thể ghi lại được những khoảnh khắc đẹp đó một cách sắc nét hơn.

Rạng đông một ngày đẹp trời(Trên QL 1A)

 Sáng sớm trên QL 18

Lần đầu tiên tôi may mắn được đi leo núi vào một ngày đẹp trời như thế này. Năm nào lên Yên Tử, nếu không vào ngày bão, thì cũng vào ngày mưa dầm.









Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Những ngày vừa qua


Có quá nhiều việc phải làm trong những ngày vừa qua. Trước Lễ Song Thập một tuần, không đến phòng gym được lần nào. Chạy ngược chạy xuôi mệt quá. Khỏi cần tập luôn! Nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa cho lại sức, rồi sẽ lại buổi tập buổi không.

Dạo này mình bị mọi người chê, để mặt gầy quá, nên trông già:(. Nghe chê nhưng lại chẳng buồn. Vì ai cũng hiểu, theo qui luật tự nhiên của cuộc sống, con người sẽ già đi theo năm tháng. Điều quan trọng nhất là, mình đang có một tinh thần lạc quan yêu đời và một sức khoẻ tốt. Chỉ cần vậy thôi, không mong ước gì nhiều.

Tuần trước, hẹn gặp chị bạn hơn mình gần chục tuổi. Sau gần một năm mới gặp lại, chị thay đổi nhiều. Da dẻ sáng hơn trước. Trông rất tự tin. Mình hỏi chị có bí quyết gì mà lâu ngày không gặp trông khác vậy? Chị bảo, gần một năm nay chị tập Pháp Luân Công. Mình hỏi chị, chị sống ở xa vậy? Sao có lớp mà học? Chị bảo, chị toàn tự tập qua You Tube và đọc sách. Trước đây, chị có rất nhiều bệnh như: tim, basedow, tiền mãn kinh.... Hàng ngày phải uống hàng đống thuốc, ngày nào không có thuốc là người mệt mỏi khó chịu, tính khí thất thường. Từ khi chị theo tập Pháp Luân Công, chị không cần dùng đến thuốc nữa mà vẫn thấy ổn. Tâm tính thay đổi điềm đạm hơn rất nhiều. Hơn nữa, rất chủ động về thời gian. Vì luyện ở nhà, không phải mất thời gian đi lại. Lúc nào rảnh là có thể luyện được. Mình cũng đã nghe qua Pháp Luân Công. Nghe nói, ở đại lục cấm kinh lắm. Mình bảo chị hướng dẫn qua xem mấy động tác. Cũng không khó để tự tập ở nhà. Nhưng  mình đang mua thẻ tập gym cả năm rồi. Nên chắc phải sang năm mới thử học được. Nếu ổn, mình sẽ theo!

 Tháng trước, các bạn sinh viên trong đoàn Đại sứ thanh niên Đài Loan sang Việt Nam. Đến giao lưu với các bạn sinh viên của một số các trường đại học lớn ở Hà Nội . Mình mới có dịp được trở về mấy trường đại học. Trở về theo đúng nghĩa là, được sống trong môi trường sinh viên, giao lưu cùng các bạn, ăn cơm ở căng tin của trường và cũng xì tin như các bạn ấy luôn :D. Cảm xúc thật bồi hồi. Cái thời sinh viên xa xưa ấy, bỗng nhiên lại được trở về. Phải công nhận các bạn trẻ bây giờ tự tin và năng động hơn thế hệ trước rất nhiều. Điều kiện và môi trường học tập cũng tốt hơn trước. Cuộc sống bây giờ đúng là một thế giới phẳng. Ở hai nước khác nhau, chưa từng gặp gỡ trao đổi cùng nhau. Chỉ gặp nhau qua một buổi giao lưu. Tất cả đã là không biên giới. Qua những câu chuyện, qua những bài hát, các bạn ấy đã hoà vào nhau, không có một khoảng cách nào cả. Kết thúc chương trình giao lưu là một buổi liên hoan văn nghệ giữa các trường đại học. Đạo diễn là một đồng nghiệp của tôi phối hợp cùng các bạn sinh viên. Có thể nói, buổi biểu diễn đã rất thành công( ở đây)

Hôm qua, Lễ Song Thập vừa kết thúc. Về tới nhà mệt mỏi tới mức không ngủ được luôn. Được một ngày nghỉ bù, nhưng mình muốn gộp lại đến tháng sau làm một chuyến đi xa. Tự thưởng cho mình sau những ngày lao động mệt nhọc. Mình sẽ quyết định, dứt bỏ một sự kiện của tháng mười một để đi chơi. Mình vẫn nói với mọi người" Vắng cô thì chợ vẫn đông" nhưng lần này mà nghỉ chắc "Quản lí chợ" cũng phải ậm ừ đồng ý thôi. Nhưng chắc sẽ không vui, trong lòng sẽ bảo, biết có sự kiện từ trước mà vẫn còn nghỉ. Kệ thôi, thể là đủ rồi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt!


Lễ song thập lần thứ 102

Đoàn hợp ca của văn phòng hát cùng dàn nhac giao hưởng Eva Green