Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Giáng sinh an lành!

Chúc cả nhà Giáng sinh vui vẻ & Năm Mới an khang, hạnh phúc!

Trước khi tôi đi chơi ở mấy tỉnh miền Tây. Bạn đã bảo, ra sớm đi! Giáng sinh bạn mời hai mẹ con cùng mấy người bạn khác tụ tập sum vầy một bữa. Bạn đã đặt chỗ rồi. Hai mẹ con tôi chỉ việc có mặt đúng giờ là được. Vậy là tôi không phải lo vụ Giáng sinh này mình đi đâu làm gì nữa!

Trên đường đi tới chỗ hẹn, hai mẹ con tôi ngồi trong xe, ngẫu hứng cùng nghêu ngao hát bài Santa Claus is coming to town. Bỗng nhiên tôi ngừng hát, quay sang nói với con gái. Con biết không, hôm nay mẹ đọc được một câu này bằng tiếng Trung, ngẫm thấy đúng ghê cơ. Con gái quay sang hỏi, câu gì vậy mẹ? Dịch sang tiếng Việt ý là:" Đừng nên gửi gắm hạnh phúc của mình vào người khác. Những niềm vui thực sự kia phải bắt nguồn từ chính mình!". Con gái bảo, vâng chính xác đấy mẹ ạ! Tôi bảo, mẹ thấy câu đó rất giống với suy nghĩ của mẹ " Hạnh phúc của mình, là do chính mình quyết định mà thôi!". Đó là câu trả lời với mọi người rằng, vì sao mẹ lúc nào cũng thấy lạc quan, yêu đời. Nàng quay sang bảo, mẹ có cô con gái tuyệt vời như  thế, sao không vui tươi yêu đời được cơ chứ! Tôi trố mắt quay sang bảo nàng, con hài hước ghê nhỉ !:).
Cuộc sống của hai mẹ con tôi cứ trôi đi một cách nhẹ nhàng như vậy. Và chỉ còn mấy ngày nữa thôi, là lại hết một năm. Chúng tôi luôn cố gắng, mang đến cho nhau những niềm vui nho nhỏ hàng ngày. Cuối tuần này, nàng sẽ được nghỉ vài ngày. Tôi sẽ tháp tùng nàng đi chơi một chuyến nhân dịp cuối năm. Đó là món quà cuối năm tôi dành tặng nàng. Tôi muốn nàng có những chuyến đi cùng tôi để tích luỹ, hiểu biết thêm về cuộc sống muôn màu. Vì chẳng còn mấy năm nữa, nàng sẽ tách khỏi tôi luôn. Không còn muốn đi chơi cùng mẹ nàng nữa. Lúc đó tôi có thể sẽ yên tâm hơn, khi nàng đã từng có những chuyến đi "tập sự" từ trước.

Bạn chọn một nhà hàng có rượu ngon nổi tiếng, nằm sát ở Hồ Tây. Ngồi trên tầng có thể vừa ngắm cảnh Hồ Tây buổi tối, vừa nhâm nhi ly rượu cùng đồ ăn. Bọn trẻ con tung tăng chạy nhảy, rồi lại háo hức bóc quà Giáng sinh. Ngoài trời đang rất lạnh nhưng không khí Giáng sinh thật ấp cúng. Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc một năm. Luôn cầu mong mọi điều may mắn sẽ đến với tất cả mọi người!


Rượu ngon quá! Tây tây rồi

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Sông nước miền Tây


Tôi vừa kết thúc một trong những kỳ nghỉ cuối năm bằng một chuyến đi tránh rét ngắn ngày ở các tỉnh miền Tây Nam Bộ. Một chuyến đi với nhiều kỷ niệm và những ấn tượng thật khó quên. Ra tới Hà Nội, muốn ghi lại ngay những cảm nhận của tôi về những vùng đất và con người miền Tây mà tôi đã từng được đến và gặp. Vậy mà tôi bị cái rét ở Hà Nội làm cho " Đóng băng" luôn tất cả mọi cảm xúc. Đành post tạm vài tấm ảnh lên để ngắm và sẽ viết về một trong những nơi tôi có ấn tượng nhất trong những ngày lang thang ở vùng Sông nước miền Tây.










Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Vài gạch đầu dòng



- " Last Christmas I gave you my heart... " Những ca khúc bất hủ về Giáng sinh đã vang lên. Vừa rộn ràng, vừa buồn man mác bên tai. Nhắc tôi rằng, lại một mùa Giáng sinh nữa sắp tới! Ở một vài khu trung tâm mua sắm, đèn trang trí đã giăng lung linh trên những dãy phố. Trước cửa các văn phòng trong tòa nhà cũng bắt đầu trang trí cây thông noel.  Không khí Giáng sinh ấm áp đã ở hiển diện ở khắp mọi nơi. Còn tôi - một kẻ bị " đánh cắp trái tim" thì vẫn còn đang hờ hững, chưa có bất kể một kế hoạch cụ thể gì cho riêng mình vào Lễ Giáng sinh sắp tới.

- Hai tuần nay, tôi đã có những buổi cuối tuần thật dễ chịu, dễ chịu nhất có thể. Được ngủ lười, rồi ra góc ban công ngồi đọc sách phơi nắng cùng những khóm dạ yến thảo rực rỡ sắc màu. Đi shopping cùng con gái.Tới phòng gym, rồi cà phê cùng bạn... Tôi vẫn đang tận hưởng những tháng ngày lặng lẽ bình yên nhất trong đời.



- Cuối tháng trước, tôi và nàng nhà tôi đã có một cuộc tranh luận nảy lửa. Rồi tôi giận nàng bằng cách, im lặng không nói gì. Im lặng hết mức có thể. Em gái tôi bảo " Kỳ lạ thật đấy! Làm gì có chuyện mẹ dỗi con bao giờ?". Tôi vẫn quan tâm chăm lo cho nàng theo đúng nghĩa vụ của một bà mẹ chăm sóc con. Chỉ trầm lắng với nàng hơn. Không bi bô kể chuyện, hay trêu trọc hỏi han nàng như mọi hôm.Tới ngày thứ ba, nàng xóa tan sự im lặng giữa hai mẹ con bằng cách, trong lúc tôi đang ngồi ở trên giường, nàng rón rén vào phòng, đưa tôi một món quà đính kèm theo vài dòng ghi vội và nói " Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ! Chẳng hiểu sao hôm đấy con điên điên". Đúng là hôm đấy nàng nhà tôi điên điên thật. Nhưng ngay lúc đó, tôi thấy nàng không thể nhận ra. Nếu có tranh luận nữa cũng không ra vấn đề. Vậy nên tôi phải chọn cách im lặng. Để cho nàng có thời gian phải suy nghĩ.  Suy cho cùng, tôi vẫn luôn là một bà mẹ thật tệ! Vì đôi khi, tôi khá áp đặt ý nghĩ của mình cho con gái. Nàng đã mua tặng tôi một cây nến thơm có mùi lavander. Để tôi thắp sáng lên ngọn lửa yêu thương trong những ngày mùa đông giá rét.


- Hôm qua tôi bảo nàng, lâu lắm rồi mẹ không vào FB của con. Có gì hay ho không con? Nàng bảo, dạo này nàng ôn thi, nên nàng ít vào FB lắm. Tôi mò vào FB của nàng, đọc được stt của nàng ghi vào đúng buổi tối tôi và nàng tranh luận cùng nhau " Fake a smile then cry myself to sleep=)). thanks a lot mom=") "  



- Cuối tuần vừa rồi, tôi và nàng ríu rít cùng nhau đi shopping. Tôi đã mua tặng nàng chiếc mũ Giáng sinh  này làm món quà tạ lỗi với nàng



Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Chuyện của những người phụ nữ quanh tôi

Cho dù có bất kể chuyện tồi tệ gì xảy ra trên cuộc đời này. Luôn mong những người phụ nữ quanh tôi mạnh mẽ, đầy nghị lực để vượt qua !

Nhìn người phụ nữ ngoài năm mươi khóc nức nở vì chuyện gia đình. Tôi chẳng biết nói gì. Ánh mắt hơi bối rối. Còn đầu óc thì nghĩ ngợi mông lung. Tôi muốn im lặng, để chị khóc, khóc cho vơi đi hết những muộn phiền đang chất chứa trong lòng. Bất chợt chị ngừng khóc, quay sang hỏi tôi, theo em bây giờ chị nên làm gì? Tôi chưa thấy một câu hỏi nào khó trả lời như câu hỏi của chị lúc này. Vì từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ, chị là người phụ nữ mà tôi cần phải học hỏi nhiều điều.
Chị nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, khá chín chắn và chỉn chu. Chị có một vốn sống nhất định, khiến nhiều người phụ nữ cần phải học hỏi. Chị luôn động viên tôi, nên bớt chút thời gian tập thiền mỗi ngày, vào những lúc mình rảnh. Tôi đã từng mong ước. Sau này, tôi có được cuộc sống an nhiên như chị. Chị không giàu, nhưng rất biết sống. Biết chăm sóc bản thân. Cách ăn mặc của chị nhẹ nhàng, lịch lãm. Tôi và chị rất hợp nhau về suy nghĩ và cách tận hưởng cuộc sống nhẹ nhàng. Không thích bon chen. Chị xin về hưu sớm vì không chịu được sự lộn xộn ở cơ quan. Còn chồng chị, một người đàn ông không có gì nổi trội, nhưng hiền lành, ít nói. Hơn chị hai tuổi. Chị dự tính sẽ cùng chồng đi một nhiệm kỳ ở nước ngoài rồi anh cũng đến tuổi về hưu. Con cái chị cũng đã trưởng thành, hiện đang sống và làm việc tại nước ngoài.
 Mọi việc tưởng chừng rất viên mãn, cho đến một ngày. Máy tính ở nhà bị hỏng, chị mượn laptop của chồng để dùng. Và không ngờ địa chỉ hòm thư của anh để chế độ tự động nhớ password. Chị mở ra, và không tin vào mắt mình. Những dòng chữ yêu thương, nhớ nhung của chồng đang nhảy múa trước mắt chị, nhưng không phải dành cho chị, mà dành cho người phụ nữ hơn chị hai tuổi và là bạn học ngày xưa của chồng. Chị bảo, lúc đấy người chị nóng bừng lên, bàn tay run rẩy nhấp chuột. Nhưng chị vẫn rất bình tĩnh, ngồi đọc hết những lá thư mà hai người viết cho nhau. Qua đó chị biết được, họ đã qua lại với nhau gần hai năm. Chị rất sốc. Rồi cũng bình tâm nhìn lại. Hèn chi, trong thời gian vừa qua, thấy anh kém mặn mà với chị. Nhưng chị lại nghĩ, chắc do anh có tuổi nên sinh lý của anh có phần giảm sút. Làm sao nghĩ đến chuyện, người chồng chị hết lòng yêu thương tin tưởng kia lại có thể tơ tưởng đến một người phụ nữ khác. Người phụ nữ kia đã có gia đình, nhưng họ không hạnh phúc. Cô ấy đã chia sẻ với anh. Những câu chuyện gia đình, nhẹ nhàng, kín đáo. Chị cũng đã vài lần gặp cô ấy, nhưng chị chỉ đơn thuần nghĩ, họ là bạn. Cho đến hôm chị đọc được những lời yêu thương họ dành cho nhau. Mới đầu chị muốn hất tung tất cả, những chia sẻ cay đắng ngọt bùi cùng anh suốt ba mươi năm qua. Sau một hồi suy nghĩ lại. Chị đã có một buổi nói chuyện cùng anh. Anh thú nhận tất cả, và mong chị cho anh một cơ hội để sửa sai. Họ đã cho nhau một cơ hội để làm lại. Tôi cũng bảo chị, hãy cho anh ấy một thời gian. Vì để từ bỏ một mối tình đã được gắn kết, không phải cứ nói cắt là xong. Chị không nhắc đến chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Cho đến hôm nay, chị lại nhìn thấy những dòng chữ yêu thương họ dành cho nhau chưa hề nguội tắt. Chị khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ gặp điều oan ức cần được trải lòng. Tôi chẳng biết khuyên chị như thế nào cho phải. Nhất là vào lúc này, tôi lại càng không thể đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ ngồi lặng im nghe chị chút bầu tâm sự. Trong lòng tôi tự nghĩ. Nếu là tôi, tôi đã cho người ta một cơ hội rồi. Người ta không biết đón nhận nó, thì tôi đành phải chuyển cơ hội đó sang cho chính mình mà thôi. Hy vọng sau khi lau nước mắt. Chị sẽ có cái nhìn sáng suốt hơn để quyết định chặng đường tiếp theo của chị. 
Nếu là một người tân tiến và văn minh, họ đều sống đúng với lứa tuổi đang có. Mình đang có vẻ đẹp của lứa tuổi bây giờ, còn 20 năm trước lại có sự trong trẻo của thanh niên. Mỗi khoảnh khắc đều có giá trị nhất định. Tôi thấy mình đẹp nhất khi có cả chiều sâu tâm hồn cũng như văn minh của xã hội hiện đại. Tôi thích mình của bây giờ hơn vì có sự tự tin, chín muồi của người phụ nữ, có đầy đủ tố chất để kiêu hãnh trước mọi người và trong mắt người đàn ông.

Bài viết: http://news.zing.vn/Thanh-Lam-Khi-yeu-toi-hu-lam-post371708.html

Nguồn Zing News

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Nhảm khi đông về


Đông lại về, tiết trời trở lạnh, bầu trời u ám sương mù. Trong lòng có đôi chút hiu quạnh. Mấy tuần gần đây, vui chơi hơi nhiều. Không có thời gian để mà suy tư, đắm chìm và ngụp lặn. Thấy cuộc sống của mình hơi nhạt, với cái đầu rỗng tuếch. Tự nhiên tôi muốn hủy hết mọi hoạt động sắp diễn ra trong thời gian sắp tới. Để có cảm giác được sống chậm lại. Để có thời gian để cảm nhận cuộc sống an nhiên của riêng mình.

 Ngày xưa, tôi thường hay bị thay đổi tâm trạng theo thời tiết. Mỗi khi đông về, trong lòng tôi luôn có cảm giác buồn vô cớ. Tôi đã từng rất ghét mùa Đông u ám!
Mấy năm gần đây, tôi bắt đầu nhận thấy, mùa nào cũng có nét riêng đẹp của nó. Mỗi khi thời tiết chuyển mùa, tôi không còn có cảm giác tự kỷ nữa. Mà an nhiên tận hưởng khí hậu bốn mùa trong năm.

Hôm nay, bỗng nhiên tôi lại nhớ đến một khổ thơ của Thiền sư Tuệ Khai phái Võ Môn.


Tâm bình thường là đạo

Xuân có trăm hoa, thu có trăng
Hạ mang gió mát, tuyết mùa đông
Tâm hồn thanh thản không lo nghĩ
Bốn mùa đều thấy đẹp vô cùng
 (Thiền sư Tuệ Khai phái Võ  Môn)
(Hsiang dịch)

Bài gốc

春有百花秋有月
夏有涼風冬有雪
若無閒事掛心頭
便是人好時節

Xuân hữu bách hoa, thu hữu nguyệt
Hạ hữu lương phong, đông hữu tuyết
Nhược vô nhàn sự quải tâm đầu
Tiện thị nhân gian hảo thời tiết







Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Cuộc đời là những chuyến đi


Sông Lô nước trong xanh

Đang là mùa đẹp nhất trong năm ở Hà Nội. Vậy mà tôi chỉ muốn trốn chạy khỏi nơi đây!
Vừa mới đầu tuần, đã mong nhanh đến cuối tuần. Để lại được vác ba lô lên đường. Tránh xa nơi ồn ào náo nhiệt, đi về nơi xa vắng, hít thở không khí trong lành và quên đi hết nhưng lo âu phiền muộn. Để rồi khi trở về, lại phải đối mặt với cuộc sống thực tại. Với một núi công việc để mưu sinh. Thế nhưng, có những lúc, mới xa Hà Nội được vài ba ngày, tôi đã nhớ Hà Nội đến cồn cào. Chỉ muốn quay về ngay!

 Tuần vừa rồi, chúng tôi vừa có một chuyến đi đầy gian khổ, nhưng không kém phần vui vẻ. Gần mười tiếng đồng hồ ngồi trên xe, mà cả hội vẫn tán dóc tỉnh queo, không biết mệt là chi!
Cuộc đời là những chuyến đi, mỗi một chuyến đi đều cho tôi những trải nghiệm thật thú vị. Vẫn còn quá nhiều địa danh trong nước mà tôi vẫn chưa có dịp được ghé qua - để khám phá những " Vẻ đẹp tiềm ẩn" của đất nước. Với quĩ thời gian eo hẹp như hiện nay, tôi chỉ có thể có những chuyến đi chớp nhoáng, ngắn ngày. Rồi lại phải trở về để "cày cuốc". Dự định cho một chuyến đi chơi xa lâu ngày vẫn còn rất xa. Chưa dám buông bỏ tất cả để đi. Hiện tại, sẽ cố gắng rèn luyện thể lực và chăm chỉ cày cuốc. Để khi về hưu non, có đủ sức khỏe và tài chính, rong ruổi trên những chặng đường còn lại của cuộc đời.


Tạo dáng tại UBND huyện Chiêm Hóa, Tuyên Quang





Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Tan chảy


Ngày cuối tuần đi leo núi vào đúng vào ngày 20-10. Từ trước đến nay, mình chưa bao giờ có khái niệm ngày đó là ngày gì. Mặc dù ra đường, nhìn người và hoa nhộn nhịp, nhưng lòng không thấy xốn xang hay buồn tủi, khi không nhận được quà và hoa. Sáng hôm đó, phải dậy từ rất sớm để đi. Chiều về đến nhà, người cũng hơi mệt. Thay quần áo xong, vội lên nhà pha cốc cà phê để uống. Từ sáng đến chiều, chưa được cốc nào vào người, thấy kém phần tỉnh táo. Cà phê vừa bê xuống, thật bất ngờ khi nhìn thấy trên bàn đặt một hộp bánh macaron nhỏ, ba chiếc bánh kem mochi trà xanh (loại mẹ thích ăn nhất), kèm theo một tấm thiệp. Chẳng hiểu vì sao, lúc nào viết thiệp tặng mẹ, nàng cũng đều viết bằng tiếng Anh. Có lẽ cho bớt phần sến sẩm :)). Tuy trình tiếng Anh của mẹ mới chỉ đến lớp vỡ lòng, chính tả của con gái cũng sai tùm lum. Nhưng mẹ cũng "tan chảy" khi đọc được những dòng chữ của con gái. Nàng luôn mang đến cho mẹ nàng những niềm hạnh phúc rất bất ngờ.


Sớm nay, thu se lạnh!  Mẹ lại pha cho mình một cốc cà phê không đường. Ngồi nhâm nhi chiếc macaron con gái tặng. Lòng ấm áp vô cùng! Cảm giác hạnh phúc trào dâng.



Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Cuối tuần leo núi




Hôm qua là một ngày leo núi thường niên của chúng tôi. Năm nào cũng vậy, để gặp gỡ một đoàn xuất phát từ Hải Phòng cùng lên Yên Tử leo núi, chúng tôi phải rời Hà Nội từ rất sớm. Khi trời vẫn còn tối đen, chưa nhìn thấy mặt người.Tới gần địa phận tỉnh Bắc Ninh, rạng đông bắt đầu xuất hiện. Lần đầu tiên tôi được ngắm rạng đông lâu như vậy, ở những vị trí khác nhau do sự di chuyển của xe. Chọn cho mình một ghế ở ngay gần đầu, vị trí dễ quan sát nhất. Dán mắt qua lớp kính xe. Tầm nhìn khá thoáng rộng, tôi nhìn không chớp mắt khi thấy bầu trời sáng dần lên từ xa. Một bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt vời hiện lên ngay trước mắt, thật khó tả! Dưới chân núi xa xa, những mảng đỏ hồng bắt đầu xuất hiện, di chuyển ngày càng cao, xen lẫn vào những đám mây trắng bồng bềnh đan kín vào nhau tầng tầng, lớp lớp, từ từ bay lên trên bầu trời xanh thẳm. Một lúc sau, mặt trời bắt đầu nhô lên, đỏ rực như một quả cầu lửa ngay trước mặt. Lên cao thêm một chút nữa, rồi bị những đám mây che kín, tạo ra những vệt hồng ngang loang dài, từ từ khuất sau những đám mây.
Tôi ước gì lúc đó tôi có một chiếc máy ảnh thật xịn, để có thể ghi lại được những khoảnh khắc đẹp đó một cách sắc nét hơn.

Rạng đông một ngày đẹp trời(Trên QL 1A)

 Sáng sớm trên QL 18

Lần đầu tiên tôi may mắn được đi leo núi vào một ngày đẹp trời như thế này. Năm nào lên Yên Tử, nếu không vào ngày bão, thì cũng vào ngày mưa dầm.









Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Những ngày vừa qua


Có quá nhiều việc phải làm trong những ngày vừa qua. Trước Lễ Song Thập một tuần, không đến phòng gym được lần nào. Chạy ngược chạy xuôi mệt quá. Khỏi cần tập luôn! Nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa cho lại sức, rồi sẽ lại buổi tập buổi không.

Dạo này mình bị mọi người chê, để mặt gầy quá, nên trông già:(. Nghe chê nhưng lại chẳng buồn. Vì ai cũng hiểu, theo qui luật tự nhiên của cuộc sống, con người sẽ già đi theo năm tháng. Điều quan trọng nhất là, mình đang có một tinh thần lạc quan yêu đời và một sức khoẻ tốt. Chỉ cần vậy thôi, không mong ước gì nhiều.

Tuần trước, hẹn gặp chị bạn hơn mình gần chục tuổi. Sau gần một năm mới gặp lại, chị thay đổi nhiều. Da dẻ sáng hơn trước. Trông rất tự tin. Mình hỏi chị có bí quyết gì mà lâu ngày không gặp trông khác vậy? Chị bảo, gần một năm nay chị tập Pháp Luân Công. Mình hỏi chị, chị sống ở xa vậy? Sao có lớp mà học? Chị bảo, chị toàn tự tập qua You Tube và đọc sách. Trước đây, chị có rất nhiều bệnh như: tim, basedow, tiền mãn kinh.... Hàng ngày phải uống hàng đống thuốc, ngày nào không có thuốc là người mệt mỏi khó chịu, tính khí thất thường. Từ khi chị theo tập Pháp Luân Công, chị không cần dùng đến thuốc nữa mà vẫn thấy ổn. Tâm tính thay đổi điềm đạm hơn rất nhiều. Hơn nữa, rất chủ động về thời gian. Vì luyện ở nhà, không phải mất thời gian đi lại. Lúc nào rảnh là có thể luyện được. Mình cũng đã nghe qua Pháp Luân Công. Nghe nói, ở đại lục cấm kinh lắm. Mình bảo chị hướng dẫn qua xem mấy động tác. Cũng không khó để tự tập ở nhà. Nhưng  mình đang mua thẻ tập gym cả năm rồi. Nên chắc phải sang năm mới thử học được. Nếu ổn, mình sẽ theo!

 Tháng trước, các bạn sinh viên trong đoàn Đại sứ thanh niên Đài Loan sang Việt Nam. Đến giao lưu với các bạn sinh viên của một số các trường đại học lớn ở Hà Nội . Mình mới có dịp được trở về mấy trường đại học. Trở về theo đúng nghĩa là, được sống trong môi trường sinh viên, giao lưu cùng các bạn, ăn cơm ở căng tin của trường và cũng xì tin như các bạn ấy luôn :D. Cảm xúc thật bồi hồi. Cái thời sinh viên xa xưa ấy, bỗng nhiên lại được trở về. Phải công nhận các bạn trẻ bây giờ tự tin và năng động hơn thế hệ trước rất nhiều. Điều kiện và môi trường học tập cũng tốt hơn trước. Cuộc sống bây giờ đúng là một thế giới phẳng. Ở hai nước khác nhau, chưa từng gặp gỡ trao đổi cùng nhau. Chỉ gặp nhau qua một buổi giao lưu. Tất cả đã là không biên giới. Qua những câu chuyện, qua những bài hát, các bạn ấy đã hoà vào nhau, không có một khoảng cách nào cả. Kết thúc chương trình giao lưu là một buổi liên hoan văn nghệ giữa các trường đại học. Đạo diễn là một đồng nghiệp của tôi phối hợp cùng các bạn sinh viên. Có thể nói, buổi biểu diễn đã rất thành công( ở đây)

Hôm qua, Lễ Song Thập vừa kết thúc. Về tới nhà mệt mỏi tới mức không ngủ được luôn. Được một ngày nghỉ bù, nhưng mình muốn gộp lại đến tháng sau làm một chuyến đi xa. Tự thưởng cho mình sau những ngày lao động mệt nhọc. Mình sẽ quyết định, dứt bỏ một sự kiện của tháng mười một để đi chơi. Mình vẫn nói với mọi người" Vắng cô thì chợ vẫn đông" nhưng lần này mà nghỉ chắc "Quản lí chợ" cũng phải ậm ừ đồng ý thôi. Nhưng chắc sẽ không vui, trong lòng sẽ bảo, biết có sự kiện từ trước mà vẫn còn nghỉ. Kệ thôi, thể là đủ rồi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt!


Lễ song thập lần thứ 102

Đoàn hợp ca của văn phòng hát cùng dàn nhac giao hưởng Eva Green 


Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Tháng Chín


Một tháng Chín đầy áp lực, mệt mỏi với một đống công việc chồng chất đã được giải quyết gần xong.  Năm nay, sinh nhật mình lại rơi đúng vào tuần bận nhất trong tháng. Nhưng dù sao, hôm đó cũng có một buổi ăn trưa cùng tất cả các bạn đồng nghiệp, và buổi tối vẫn kịp về nhà cùng gia đình thổi nến để chúc mừng ngày mình ra đời.

Cảm ơn những lời chúc mừng, những đoá hoa tươi thắm cùng những món quà mọi người tặng cho mình. Thêm một tuổi nữa qua đi, mà vẫn chưa kịp có thời gian để ngẫm lại, những buồn vui của một năm vừa qua. Dù gì đi nữa, vui nhiều hơn buồn là may mắn lắm rồi


Tháng Chín với quá nhiều công việc và niềm vui. Sinh nhật vừa qua. Trung Thu lại tới. Mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng. Cũng chẳng có thời gian để thưởng lãm trăng. Nhưng cả nhà cũng có một bữa cơm đoàn viên đơn giản để đón Trung Thu.


Gần hai chục năm đi làm, vào những ngày lễ tết, mình may mắn không phải đi tặng quà các sếp. Mà ngược lại, các sếp luôn tặng quà nhân viên.


. Đây là một trong những hộp bánh sếp mua từ Đài Loan, mang sang tặng nhân viên nhân dịp Trung Thu





Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

24h trong ngày


- 11:00 pm  ngày 9/9: quyết định đi ngủ, để 4h sáng dậy xem trận chung kết US Open giữa Nole và Rafa.
- 1:00 am : Bỗng nhiên tỉnh giấc. Không ngủ lại được nữa, nhưng cứ phải nhắm mắt nằm nghỉ, để mai còn có sức mà đi cày
- 4:00 am :TV tự động bật. Tỉnh dậy xem trận chung kết US Open bắt đầu
- 6:30 am : Sang phòng gọi con gái dậy ăn sáng để mẹ đưa đi học. Mẹ vừa xem TV vừa tranh thủ đánh răng, rửa mặt thay quần áo đi làm.
- 7:00 am : Đưa con gái và cháu gái đến trường, rồi vội vàng đến văn phòng bật TV xem nốt trận chung kết
- 7:35 am :Rafa đã đả bại Nole, giành chiếc cup Grand Slam lần thứ 13 trong sự nghiệp
- 8:00 am : Ăn sáng và tự pha coffee tại văn phòng ngồi ăn, uống và lướt web check/trả lời mail
- 8:30 am : Bắt đầu một ngày làm việc
-10:30 am : Con gái tan học buổi sáng. Mua cho mẹ một suất Burger và đồ uống. Để mẹ ăn, trưa còn tranh thủ đi tập gym
-11:40 am : Mr. Lucas sang bảo: Hsiang, 1:00 pm vào phòng họp tập hát để chuẩn bị cho đợt giao lưu vào tháng tới( xin vào muộn 10p' vì đã có lịch đi tập gym vào buổi trưa)
-11:55 am : Vôi vàng chạy sang phòng gym, tham gia lớp Body Combat.
-12:50 am : Chuồn khỏi lớp tập sớm 10p', vội vàng vào tắm thay đồ, rồi chạy về văn phòng
- 1:10 pm : Tranh thủ tập hát cùng các đồng nghiệp
- 2:00 pm : Vào phòng làm việc tiếp
- 3:00 pm: Bụng đói cồn cào, không thể làm việc được nữa. Nhờ một bạn xuống mua hộ một bát bún cá ăn không xỉu mất.
-3:30 pm :Vào phòng trà ăn, ăn xong đi pha một cốc coffee, vừa làm việc vừa uống.
-5:30 pm: Con gái lên văn phòng ngồi đợi mẹ về cùng
-5:45 pm: Cùng con gái về nhà
- 6:00 pm : Về tới nhà. Định bụng thay quần áo, nghỉ ngơi khoảng 30p' rồi lên xem cả nhà ăn tối ntn
- 6:10 pm: Chuông cửa kêu, ngó xuống thì thấy bố mẹ đi dạo ghé vào thăm các con. Lên nhà, gọt hoa quả ngồi ăn và nói chuyện cùng bố mẹ.
- 6:30 pm : Bố mẹ về ăn tối. Đặt cơm và nhặt rau, ngâm trong chậu rửa rồi xuống nhà nghỉ ngơi một lúc.
- 7:00 pm :  Lên phòng bếp rửa rau nấu ăn.
-7:45pm : Cả nhà có mặt đông đủ ngồi ăn tối, nói chuyện
- 8:30pm : Ăn xong, pha một cốc trà nóng mang xuống phòng ngồi uống. Check mail xem lại cho bạn một số giấy tờ để ngày mai ký.
-9:30 pm: Đánh răng rửa mặt xong. Mang sang phòng cho con gái một cốc nước  uống, rồi về phòng mình lướt web. Vừa ngồi chưa được 5p'. Em gái xuống gọi lên có chị hàng xóm thân thiết của gia đình sang mời cưới. Lại lên ngồi tiếp khách thêm 20p'
-9: 50pm : Đọc tin, vào blog nhảm
-10:30 pm : Mệt! Đi ngủ sớm. Kết thúc công việc của một ngày!

G9!



Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Yêu lắm những tháng ngày



Tháng đầu tiên của mùa Thu đã qua. Chẳng mấy chốc, lại kết thúc một năm. Thời gian cứ vuột trôi; hối hả, vội về. Chẳng có thời gian để mà nhìn lại những tháng ngày đã qua.

Những ngày này, cuộc sống trôi qua thật nhẹ nhàng êm ả. Với mình, không nhất thiết " Tiền phải đầy túi, tình phải đầy tim"  thì cuộc sống mới đẹp tươi. Mà ngay lúc này đây - tại thời điểm này, mình đang tận hưởng một cuộc sống vô cùng tuơi đẹp. Màu xám của đất trời chẳng khiến cho cuộc sống của mình giảm đi sự tươi sáng. 

Sáng nay, đáng lý ra cả nhà sẽ đi nghỉ hai ngày ở khu suối khoáng nóng. Mình đã tưởng tượng ra cảnh, được ngâm mình trong bể nước suối nóng. Thả hồn theo những áng mây trôi. Ngắm cảnh núi non cây cối xanh tươi.Chuẩn bị dậy để đi thì nhìn thấy bầu trời xám xịt. Báo hiệu sẽ có một trận mưa dài không biết khi nào mới ngớt. Em từ trên tầng gọi điện xuống bảo: mưa thế này, nhà mình không đi nữa nhé? Thế là cả nhà quyết định, không đi nữa. Ở nhà liên hoan tại gia. Lại có những bữa cơm đoàn viên đầm ấm, chan hoà. Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống đều thật tuyệt! Hãy biết trân trọng từng phút, từng giây trong cuộc sống này. Để cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Sống là để đừng bao giờ phải nói câu hối tiếc.

Dạo này, mình rất vui khi suốt ngày "hẹn hò" với nàng nhà mình. Sáng vừa chia tay nhau xong. Trưa lại hẹn nàng đi ăn uống. Rồi hết giờ lại phải gặp nhau một chút rồi mới về nhà cùng nhau. Hai mẹ con đang tận hưởng những tháng ngày  êm đềm hạnh phúc. Yêu lắm! Cuộc đời này!



 


Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Hẹn nhau ở Sa Pa


Khi còn trẻ, tôi chỉ thích ra biển. Về già tôi lại thích được lên núi:)

Đúng vào tuần mưa bão, bạn từ thời học cấp 3 Gang Thép gọi điện rủ tôi đi Sa Pa cùng hội. Tôi bảo bạn, tuần trước tớ định đi, gọi điện hỏi mua vé tàu nằm đâu có? Bạn bảo, cậu cứ đi đi! Vé để tớ lo. Lướt qua lịch ngày đó còn trống, tôi gật đầu cái rụp. Đồng nghiệp của tôi thì gàn thật lực, khi biết tôi sẽ đi Sa Pa vào những ngày bão lũ như thế này. Các bạn ấy bảo, đừng đi! Mùa này mùa lũ quét, không sợ à? Tôi không thích trước chuyến đi bị gàn, nhưng không vì thế mà tôi giảm đi phần yêu quí các bạn ấy. Chẳng qua là các bạn ấy lo lắng cho tôi mà thôi.

 Đoàn của chúng tôi hơn 30 người. Một nhóm xuất phát từ Hà Nội. Một nhóm xuất phát từ Thái Nguyên. Hẹn gặp nhau ở Sa Pa. Ai thích mang vợ/ chồng/ con cái đều được hoan nghênh chào đón. Nàng nhà tôi rất tiếc, khi không thể đi cùng mẹ trong chuyến đi này. Vì nàng phải đi tập quân sự ở Vĩnh Yên mất một tuần.
 Lên tới Lào Cai, bạn cùng đồng nghiệp ra đón chúng tôi. Đưa chúng tôi đi ăn sáng ở một quán đối diện ngã ba sông - Nơi sông Nậm Thi hợp lưu với sông Hồng cùng chảy về đất Việt. Bạn bảo: Các cậu ở dưới xuôi, ăn phở bò mãi rồi. Hôm nay, tớ dẫn các cậu đi ăn phở trâu. Phải công nhận, phở trâu ở Lào Cai ngon tuyệt! Tấm chân tình của người đang sống tại Lào Cai còn tuyệt hơn rất nhiều!

Tiết trời Lào Cai thật dễ chịu. Rất may bão đã chuyển hướng, nhường cho chúng tôi có được những ngày tụ họp trong tiết trời mát mẻ, dễ chịu như thế này. Gặp nhau tay bắt mặt mừng. Chúng tôi như được trở về gần 30 năm về trước. Cái thời chúng tôi bằng đúng tuổi con cái của chúng tôi bây giờ. Trẻ trung, xinh tươi, yêu đời.
Lên tới Sa Pa mới biết, hoá ra tửu lượng của tôi không tệ chút nào. Chẳng biết có phải vì tấm chân tình của các bạn Lào Cai dành cho chúng tôi hay không, mà chúng tôi uống hoài, uống mãi vẫn chẳng có ai bị say. Ăn uống, hát hò, nhảy múa xong. Chúng tôi bắt đầu đi khám phá Sa Pa về đêm. Cuộc sống ở Sa Pa thật chậm. Quá đỗi bình yên!
Chúng tôi lang thang trên những con phố vắng ở Sapa một hồi. Rồi bị níu chân bởi mùi ngô nướng thơm phức ở một quán nướng ngay bên cạnh nhà thờ  Đá. Khí hâu ở Sa Pa một ngày bốn mùa, buổi sáng mát mẻ, dễ chịu như mùa Xuân, trưa nắng như Hè, còn ban đêm thì lạnh như mùa Đông. Chúng tôi co ro trong cái rét đêm ở Sa Pa. Tôi nói với chị chủ quán, cho chúng tôi một lò than sưởi ấm ngay, không chúng tôi chết rét mất. Đêm đã về khuya, giọng chúng tôi lúc trầm lúc bổng. Một trận mưa đêm bất chợt đã nhắc nhở chúng tôi, phải kết thúc một ngày tụ họp.
Chúng tôi không muốn rời Sa Pa. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn. Chúng tôi phải xuống núi.Trưa hôm đó, chúng tôi có một buổi bịn rịn chia tay ở Lào Cai. Để các bạn Thái Nguyên phải về trước. Còn chúng tôi, vẫn còn một cuộc "trà dư tửu hậu" trước chuyến tàu đêm trở về Hà Nội.

Tôi sẽ còn nhiều dịp phải lên Sa Pa. Để được lang thang trong các bản làng của người dân tộc. Lượn lờ trên những con phố quá đỗi thân quen ở Sa Pa. Để tìm lại một chút gì đó cho riêng mình. Vì tôi biết, tôi đã chót nặng lòng với Sa Pa!

P.S. Cảm ơn bạn Tú Anh rất nhiều! Cảm ơn sự nhiệt tình của bạn và em Hoàng! Bạn chính là lí do để chúng tớ có dịp hẹn nhau ở Sa Pa:)

 Bên kia là Hà Khẩu - Hợp lưu giữa sông Nậm Thi và sông Hồng
Bình yên Sa Pa
 Rất chi là Sa Pa
Sưởi ấm giữa đêm hè
 Vận động viên leo núi
 Đường lên Cổng Trời
Tu viện Tà Phìn
Một nhóm thành viên trong đoàn