Cho dù có bất kể chuyện tồi tệ gì xảy ra trên cuộc đời này. Luôn mong những người phụ nữ quanh tôi mạnh mẽ, đầy nghị lực để vượt qua !
Nhìn người phụ nữ ngoài năm mươi khóc nức nở vì chuyện gia đình. Tôi chẳng biết nói gì. Ánh mắt hơi bối rối. Còn đầu óc thì nghĩ ngợi mông lung. Tôi muốn im lặng, để chị khóc, khóc cho vơi đi hết những muộn phiền đang chất chứa trong lòng. Bất chợt chị ngừng khóc, quay sang hỏi tôi, theo em bây giờ chị nên làm gì? Tôi chưa thấy một câu hỏi nào khó trả lời như câu hỏi của chị lúc này. Vì từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ, chị là người phụ nữ mà tôi cần phải học hỏi nhiều điều.
Chị nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, khá chín chắn và chỉn chu. Chị có một vốn sống nhất định, khiến nhiều người phụ nữ cần phải học hỏi. Chị luôn động viên tôi, nên bớt chút thời gian tập thiền mỗi ngày, vào những lúc mình rảnh. Tôi đã từng mong ước. Sau này, tôi có được cuộc sống an nhiên như chị. Chị không giàu, nhưng rất biết sống. Biết chăm sóc bản thân. Cách ăn mặc của chị nhẹ nhàng, lịch lãm. Tôi và chị rất hợp nhau về suy nghĩ và cách tận hưởng cuộc sống nhẹ nhàng. Không thích bon chen. Chị xin về hưu sớm vì không chịu được sự lộn xộn ở cơ quan. Còn chồng chị, một người đàn ông không có gì nổi trội, nhưng hiền lành, ít nói. Hơn chị hai tuổi. Chị dự tính sẽ cùng chồng đi một nhiệm kỳ ở nước ngoài rồi anh cũng đến tuổi về hưu. Con cái chị cũng đã trưởng thành, hiện đang sống và làm việc tại nước ngoài.
Mọi việc tưởng chừng rất viên mãn, cho đến một ngày. Máy tính ở nhà bị hỏng, chị mượn laptop của chồng để dùng. Và không ngờ địa chỉ hòm thư của anh để chế độ tự động nhớ password. Chị mở ra, và không tin vào mắt mình. Những dòng chữ yêu thương, nhớ nhung của chồng đang nhảy múa trước mắt chị, nhưng không phải dành cho chị, mà dành cho người phụ nữ hơn chị hai tuổi và là bạn học ngày xưa của chồng. Chị bảo, lúc đấy người chị nóng bừng lên, bàn tay run rẩy nhấp chuột. Nhưng chị vẫn rất bình tĩnh, ngồi đọc hết những lá thư mà hai người viết cho nhau. Qua đó chị biết được, họ đã qua lại với nhau gần hai năm. Chị rất sốc. Rồi cũng bình tâm nhìn lại. Hèn chi, trong thời gian vừa qua, thấy anh kém mặn mà với chị. Nhưng chị lại nghĩ, chắc do anh có tuổi nên sinh lý của anh có phần giảm sút. Làm sao nghĩ đến chuyện, người chồng chị hết lòng yêu thương tin tưởng kia lại có thể tơ tưởng đến một người phụ nữ khác. Người phụ nữ kia đã có gia đình, nhưng họ không hạnh phúc. Cô ấy đã chia sẻ với anh. Những câu chuyện gia đình, nhẹ nhàng, kín đáo. Chị cũng đã vài lần gặp cô ấy, nhưng chị chỉ đơn thuần nghĩ, họ là bạn. Cho đến hôm chị đọc được những lời yêu thương họ dành cho nhau. Mới đầu chị muốn hất tung tất cả, những chia sẻ cay đắng ngọt bùi cùng anh suốt ba mươi năm qua. Sau một hồi suy nghĩ lại. Chị đã có một buổi nói chuyện cùng anh. Anh thú nhận tất cả, và mong chị cho anh một cơ hội để sửa sai. Họ đã cho nhau một cơ hội để làm lại. Tôi cũng bảo chị, hãy cho anh ấy một thời gian. Vì để từ bỏ một mối tình đã được gắn kết, không phải cứ nói cắt là xong. Chị không nhắc đến chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Cho đến hôm nay, chị lại nhìn thấy những dòng chữ yêu thương họ dành cho nhau chưa hề nguội tắt. Chị khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ gặp điều oan ức cần được trải lòng. Tôi chẳng biết khuyên chị như thế nào cho phải. Nhất là vào lúc này, tôi lại càng không thể đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ ngồi lặng im nghe chị chút bầu tâm sự. Trong lòng tôi tự nghĩ. Nếu là tôi, tôi đã cho người ta một cơ hội rồi. Người ta không biết đón nhận nó, thì tôi đành phải chuyển cơ hội đó sang cho chính mình mà thôi. Hy vọng sau khi lau nước mắt. Chị sẽ có cái nhìn sáng suốt hơn để quyết định chặng đường tiếp theo của chị.
Chị nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, khá chín chắn và chỉn chu. Chị có một vốn sống nhất định, khiến nhiều người phụ nữ cần phải học hỏi. Chị luôn động viên tôi, nên bớt chút thời gian tập thiền mỗi ngày, vào những lúc mình rảnh. Tôi đã từng mong ước. Sau này, tôi có được cuộc sống an nhiên như chị. Chị không giàu, nhưng rất biết sống. Biết chăm sóc bản thân. Cách ăn mặc của chị nhẹ nhàng, lịch lãm. Tôi và chị rất hợp nhau về suy nghĩ và cách tận hưởng cuộc sống nhẹ nhàng. Không thích bon chen. Chị xin về hưu sớm vì không chịu được sự lộn xộn ở cơ quan. Còn chồng chị, một người đàn ông không có gì nổi trội, nhưng hiền lành, ít nói. Hơn chị hai tuổi. Chị dự tính sẽ cùng chồng đi một nhiệm kỳ ở nước ngoài rồi anh cũng đến tuổi về hưu. Con cái chị cũng đã trưởng thành, hiện đang sống và làm việc tại nước ngoài.
Mọi việc tưởng chừng rất viên mãn, cho đến một ngày. Máy tính ở nhà bị hỏng, chị mượn laptop của chồng để dùng. Và không ngờ địa chỉ hòm thư của anh để chế độ tự động nhớ password. Chị mở ra, và không tin vào mắt mình. Những dòng chữ yêu thương, nhớ nhung của chồng đang nhảy múa trước mắt chị, nhưng không phải dành cho chị, mà dành cho người phụ nữ hơn chị hai tuổi và là bạn học ngày xưa của chồng. Chị bảo, lúc đấy người chị nóng bừng lên, bàn tay run rẩy nhấp chuột. Nhưng chị vẫn rất bình tĩnh, ngồi đọc hết những lá thư mà hai người viết cho nhau. Qua đó chị biết được, họ đã qua lại với nhau gần hai năm. Chị rất sốc. Rồi cũng bình tâm nhìn lại. Hèn chi, trong thời gian vừa qua, thấy anh kém mặn mà với chị. Nhưng chị lại nghĩ, chắc do anh có tuổi nên sinh lý của anh có phần giảm sút. Làm sao nghĩ đến chuyện, người chồng chị hết lòng yêu thương tin tưởng kia lại có thể tơ tưởng đến một người phụ nữ khác. Người phụ nữ kia đã có gia đình, nhưng họ không hạnh phúc. Cô ấy đã chia sẻ với anh. Những câu chuyện gia đình, nhẹ nhàng, kín đáo. Chị cũng đã vài lần gặp cô ấy, nhưng chị chỉ đơn thuần nghĩ, họ là bạn. Cho đến hôm chị đọc được những lời yêu thương họ dành cho nhau. Mới đầu chị muốn hất tung tất cả, những chia sẻ cay đắng ngọt bùi cùng anh suốt ba mươi năm qua. Sau một hồi suy nghĩ lại. Chị đã có một buổi nói chuyện cùng anh. Anh thú nhận tất cả, và mong chị cho anh một cơ hội để sửa sai. Họ đã cho nhau một cơ hội để làm lại. Tôi cũng bảo chị, hãy cho anh ấy một thời gian. Vì để từ bỏ một mối tình đã được gắn kết, không phải cứ nói cắt là xong. Chị không nhắc đến chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Cho đến hôm nay, chị lại nhìn thấy những dòng chữ yêu thương họ dành cho nhau chưa hề nguội tắt. Chị khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ gặp điều oan ức cần được trải lòng. Tôi chẳng biết khuyên chị như thế nào cho phải. Nhất là vào lúc này, tôi lại càng không thể đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ ngồi lặng im nghe chị chút bầu tâm sự. Trong lòng tôi tự nghĩ. Nếu là tôi, tôi đã cho người ta một cơ hội rồi. Người ta không biết đón nhận nó, thì tôi đành phải chuyển cơ hội đó sang cho chính mình mà thôi. Hy vọng sau khi lau nước mắt. Chị sẽ có cái nhìn sáng suốt hơn để quyết định chặng đường tiếp theo của chị.
Nếu là một người tân
tiến và văn minh, họ đều sống đúng với lứa tuổi đang có. Mình đang có vẻ
đẹp của lứa tuổi bây giờ, còn 20 năm trước lại có sự trong trẻo của
thanh niên. Mỗi khoảnh khắc đều có giá trị nhất định.
Tôi thấy mình đẹp nhất khi có cả chiều sâu tâm hồn cũng như văn minh của
xã hội hiện đại. Tôi thích mình của bây giờ hơn vì có sự tự tin, chín
muồi của người phụ nữ, có đầy đủ tố chất để kiêu hãnh trước mọi người và
trong mắt người đàn ông.
Bài viết: http://news.zing.vn/Thanh-Lam-Khi-yeu-toi-hu-lam-post371708.html
Nguồn Zing News
Bài viết: http://news.zing.vn/Thanh-Lam-Khi-yeu-toi-hu-lam-post371708.html
Nguồn Zing News