Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Happy Halloween


Năm nay là năm cuối cấp 2 nên nàng nhà tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi lễ Halloween ở trường. Năm ngoái, nàng hoá thân thành nàng Lolita xinh đẹp. Còn năm nay nàng lại trở thành một bà thầy bói. Lúc đầu mẹ nàng không có ý định ghé qua trường nàng đâu, nhưng trước khi đi gội đầu, mẹ lại quyết định ghé qua xem nàng như thế nào đã, rồi mới đi gội đầu. Đến trường nàng rồi thì huỷ luôn cả gội đầu để ở lại xem các bạn biểu diễn vì có rất nhiều tiết mục hay cùng những ca khúc, điệu nhảy sôi động.
Mẹ nàng đến trường ngó nghiêng mãi không thấy chỗ của nàng đâu. Tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy quầy "Fotune teller"

Ngó vào trong tối om, thấy một dãy bàn ở giữa và thầy bói nhà tôi đang mải mê hành nghề đoán tương lai cho các bạn và các em mà chẳng hề biết mẹ nàng đến. Mẹ lặng lẽ đứng ở một góc,  nghe nàng giải số mệnh cho mọi người một cách rất chuyên nghiệp:). Có nhiều em còn tâm phục, khẩu phục tài xem bói của nàng :D.


Quầy xem bói của nàng hôm nay đông khách nhất, các bạn xếp hàng khá lâu mới đến lượt vào xem. Lúc đầu , nàng chỉ xem Horoscope cho mọi người, lúc sau nàng bảo, xem cả  bài tây lẫn chỉ tay.

 Rồi đến tiết mục biểu diễn Gangnam Style của các bạn

Rồi thầy bói cũng bỏ nghề để lên nhảy flash mod cùng các bạn


Nàng và các bạn đã có một buổi lễ Halloween thật vui vẻ, khó quên ở năm cuối cấp này.


 Nàng tặng mẹ nàng một viên kẹo rất ngọt ngào nhân dịp Halloween

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Đến hẹn lại lên


Cứ đến Chủ Nhật cuối cùng của Tháng Mười hàng năm, chúng tôi lại hẹn nhau lên Yên Tử leo núi. Năm nay, do ảnh hưởng của cơn bão số 8 sắp đổ bộ vào đất liền, bắt đầu từ hôm qua trời đã có mưa nhẹ. Tối qua mọi người đã gọi điện hỏi nhau xem có nên hoãn lại không đi nữa hay không? Tôi bảo với mọi người, kiểu gì tôi vẫn sẽ đi, không bỏ cuộc! Năm 2008, khi một trận mưa lớn kéo dài vài ngày gây lụt lội ở Hà Nội mà chúng tôi vẫn không huỷ, bão ngày mai chắc chẳng thấm vào đâu.

Trước khi chúng tôi khởi hành, trời mưa nặng hạt. Vậy mà chúng tôi đều có mặt đúng giờ và đông đủ chẳng thiếu một ai. Năm nay, để tiết kiệm kinh phí của văn phòng, nên bạn " tổng quản" không dám thuê xe lớn, hai mươi lăm người ngồi trên chiếc xe hai mươi chín chỗ, chật chội vô cùng. Đã thế, chỗ ngồi thì bé xíu, cứ như xe thiết kế chỉ để dành riêng cho trẻ em ngồi. Mấy chàng rể ga lăng của văn phòng quyết định, lần sau sẽ " xe cộ "  tiền thuê xe Aero Space 45 chỗ để mọi người ngồi cho thoái mái. Vì đường vành đai 3 mới đưa vào sử dụng, giao thông thuận tiện hơn rất nhiều, nên năm nay là năm đầu tiên Đoàn Hà Nội tới trước Đoàn Hải Phòng. Lên tới Yên Tử trời bắt đầu nổi gió, mưa bay lất phất. Chúng tôi ngồi đợi vài phút thì đoàn xe từ Hải Phòng cũng bắt đầu tới.  Ăn sáng nhẹ nhàng xong, chúng tôi chia làm hai nhóm, một nhóm leo bộ, một nhóm đi cáp.  Hẹn gặp nhau trên Hoa Yên, nghe ngóng tình hình thời tiết rồi sẽ quyết định có đi tiếp lên đỉnh hay không? Lên tới Hoa Yên, trưởng đoàn quyết định tất cả đi xuống vì gió bão càng ngày càng lớn. Chỉ có mười người chúng tôi quyết không bỏ cuộc, tiếp tục hành trình. Càng lên cao, sương mù càng nhiều. Kính mắt bị mờ hết cả đi. Tôi cứ một lúc lại phải lấy khăn ra lau kính để nhìn đường cho rõ. Vì chỉ có một nhóm người đi tiếp còn đâu tất cả mọi người xuống trước đợi chúng tôi ăn trưa nên ai lấy đều xác định, phải leo lên trong một thời gian nhanh nhất có thể. Để mọi người không phải chờ đợi lâu. Chưa đến 12 giờ chúng tôi đã an toàn xuống núi trong tiếng vỗ tay không ngớt của cả đoàn đang ngồi chờ ở dưới.

Dưới chân Yên Tử
Nhóm này leo bộ
Nhóm này đi cáp treo
Yên Tử ngày bão đến vắng vẻ vô cùng
Tranh thủ đi ngắm cảnh khi trời ngớt mưa
Gió bão ngày càng lớn

 
Nhìn vậy thôi nhưng trong lòng đang nín thở vì bên ngoài gió rít, cáp rung lắc. Đang đi thì cáp bỗng dưng dừng lại vì gió mạnh quá. Tôi nhìn xuống dưới cánh rừng đang phủ sương mù dày đặc. Trong lòng chợt nghĩ, nếu như tình huống xấu nhất xảy ra với mình...
Khủng Long ướt như chuột


Cảm giác sung sướng khi lên được đỉnh núi trong một ngày mưa bão

 
Xuống núi an toàn

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Chuyển nhà

Vậy là tôi đã chuyển nhà được đúng một tuần chẵn. Quyết định chuyển nhà rất nhanh, chỉ trong vòng có vài ngày là đã xong hết mọi chuyện. Thực sự lần này đã muốn ở cố định một nơi, không thích lòng vòng quanh thành phố mãi thế nữa. Nhưng rồi lại chuyển, vì nhiều lý do, trong đó có ước muốn của bố mẹ cùng anh chị và các em mong muốn cả nhà ở quây quần gần nhau, con gái chủ động hơn trong việc đi học ở trường cũng như đi học thêm, còn tôi thì nhàn nhã hơn rất nhiều khi không phải lo lắng chuỵện cơm nước hàng ngày. Đồ đạc gọn nhẹ, chẳng phải chuyển gì nhiều. Tôi chỉ nhờ chuyện hộ cái giá sách, một cái bàn và vài cái ghế. Còn đâu, quần áo, sách truyện cho vào hai cái va li và mấy thùng các tông, tôi tự chở vài chuyến, thế là trong vòng ba ngày, tôi lại đến một nơi ở hoàn toàn mới và đông vui hơn. Tôi quyết định không sắm sửa thêm bất cứ một vật dụng nào, ngoài mấy cây hoa ra, còn đâu nhà có gì dùng nấy.
Ngày đầu tiên ngủ ở nhà mới, tôi chẳng thấy lạ nhà gì cả. Có lẽ do quá mệt, nên đặt lưng xuống là ngủ liền một mạch tới sáng luôn. Chẳng thấy trằn trọc hay mộng mị gì. Nàng nhà tôi cũng vậy, dường như chuyển vào đây ở cùng cả nhà khiến nàng vui vẻ hẳn lên. Tối đầu tiên, nàng để mẹ ở nhà. Mấy chị em nhà nàng rủ nhau đi chơi. Tối về, nàng ghé vào phòng mẹ. Chúc mẹ ngủ ngon rồi cũng làm một giấc ngon lành đến sáng.
Sáng đầu tiên ở chỗ mới, tôi dậy pha cà phê, rồi đi chợ Bưởi mua hoa. Lại bắt đầu công cuộc làm một khu vườn nhỏ ở trên cao. Chuyển nhà lần này, tôi tiếc nhất là phải xa giàn hoa ti gôn. Hôm cuối cùng tôi đi, hoa lại nở chúm chím thêm một vài chùm nữa. Càng ngắm càng thấy đẹp! Hy vọng người tiếp quản giàn hoa tigôn đó của tôi sẽ chăm tưới cho nó, để tôi còn có cơ hội được quay lại đó ngắm hoa.

Nhớ nhất là giàn hoa tigôn

Một góc vườn mới


 
Sắc màu




Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Nhớ biển!



Lòng chộn rộn trong một ngày trời trở gió. Bỗng dưng thấy nhớ biển da diết! Tự hỏi, đã bao lâu rồi tôi chưa về với biển?

Chính xác là cách đây vài tuần, tôi đã có dịp lướt qua biển. Trong một hành trình dài vài trăm cây số, vừa lái xe, vừa chuyện trò say sưa tới mức - tôi chẳng biết mình đang đi tới đoạn nào trong hành trình của mình. Đang tranh luận rất sôi nổi, bỗng dưng tôi ngắt dở chừng câu chuyện, quay sang nói với bạn, chúng ta sắp tới biển rồi! Và hạ kính xe xuống ngay tắp lự, để được hít hà cái không khí man mát, ngai ngái của biển lùa vào xe. Bạn hỏi tôi, sao đã sắp tới? Tôi nói rằng, vì tôi đã ngửi thấy mùi của biển rồi! Bạn hỏi mùi của biển?  Đúng vậy! Biển trong tôi luôn có một mùi rất riêng. Đi bất cứ nơi đâu, khi gần tới biển bạn sẽ cảm nhận được những cơn gió mát từ biển thổi vào mang đến một hương vị rất riêng, không lẫn vào đâu được!
Tôi đã ngủ lại thành phố biển một đêm. Chạy qua, chạy lại trên những con đường quanh biển không biết bao nhiêu lần. Lên tầng cao nhất của khách sạn, gọi một ly margarita vừa uống vừa  ngắm thành phố biển về đêm. Vậy mà tôi chẳng hề nghĩ rằng, tôi đang ở biển. Có lẽ tại vì tôi chẳng được một lần đứng trước biển. Chẳng được chạm tay vào nước biển để cảm nhận vị mặn chát của của nó. Để đến khi về tới Hà Nội rồi, tôi mới giật mình nhớ ra rằng - đã -quá- lâu -rồi tôi chưa được ra biển theo đúng nghĩa của nó. Tôi đang nhớ biển vô cùng! Nhớ tiếng sóng biển dạt dào xô bờ đá. Tôi thấy mình thật nhỏ bé mỗi khi đứng trước biển. Tôi và biển có những lúc đối nghịch nhau, lúc biển ồn ào thì lòng tôi thì tĩnh lặng.  Lúc biển yên ả tĩnh lặng thì lòng tôi lại dậy sóng. Có những lúc tôi chỉ lặng im đứng trước biển, để lắng nghe tiếng thì thầm của gió, mong ước được hòa mình cùng với thiên nhiên.

 Tôi nhớ, một buổi tối cuối tuần cách đây khá nhiều năm. Sau những ngày làm việc mệt mỏi ở văn phòng. Chúng tôi ngẫu hứng rủ nhau về nhà lấy hành lý đi biển. Gần bảy giờ tối chúng tôi bắt đầu lên đường. Bụng đói, vậy mà chúng tôi vẫn vừa đi vừa nghêu ngao, hát theo những bài hát đang bật trên xe. Tới bãi biển thì đã gần mười một giờ. Chưa thèm vào lấy phòng, chúng tôi ra bãi biển ăn đêm. Ăn xong bốn đứa, mỗi đứa ngồi một ghế. Đứa thì lim dim tận hưởng cái cảm giác được gió biển mơn man. Đứa thì nhâm nhi vài sợi mực khô. Đứa thì nghêu ngao " Cherish the love we had, we should cherish the life we live..." - Cherish ( Kool & The Gang). Hai giờ sáng chúng tôi mới cuốn gói chuẩn bị vào khách sạn thì thôi rồi, bánh xe trước đã bị lún sâu xuống cát. Cả hội hì hục đào bới, đẩy đít xe mà chiếc xe vẫn cứ chây ỳ không chịu nhúc nhích. Bánh xe quay tít mù. Loay hoay mãi không được. Mệt quá! Chúng tôi lại ngồi nghỉ ngơi. Đến 4 giờ sáng có vài người dân địa phương bắt đầu đi biển, chúng tôi nhờ họ giúp đỡ. Sau khi đi bê được một đống ván gỗ ra, họ đào sâu xuống cát rồi đặt vài tấm ván gỗ đệm dưới bánh xe  thế là chiếc xe đã vượt qua được bãi cát lầy. Chúng tôi quyết định nán  lại ngồi chờ ngắm bình minh lên rồi mới về khách sạn ngủ. Đó là một trong những lần đi biển khó quên của tôi.

Tôi đang lướt qua biển

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Mơ về nơi xa ấy

Chỉ cách Hà Nội hơn 40 km, đường vào hơi ngoằn ngoèo một chút thôi, nhưng bạn sẽ rất bất ngờ khi con đường ngoằn ngoèo đó sẽ đưa bạn đến khoảng trời mơ ước. Phong cảnh ở đây thật quyến rũ lòng người, bất kể một góc nào ở nơi ấy, bạn đều cảm nhận được những nét đẹp hài hoà cùng với phong cảnh thiên nhiên hữu tình, thơ mộng. Vẻ đẹp nơi đây thật khó nói lên lời, chỉ muốn ngồi tĩnh lặng nghe những bản nhạc du dương và tận hưởng không khí trong lành của mùa Thu ở nơi đây. 






Ngồi uống một cốc cappuccino, nghe bản nhạc Bốn Mùa - Vivaldi và đang mơ về nơi xa ấy

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Tháng Mười điệu đà

1.
Khi người ta càng "nhớn" người ta càng giản tiện. Giản tiện mọi góc độ, từ ăn, mặc, ở...Đã mười năm có lẻ, mình chưa mặc lại áo dài. Thời sinh viên, mình tự nhận mình là người có dáng " thắt đáy lưng ong" nên áo dài các kiểu, nhiều màu mặc đều thấy đẹp. Sau khi đi làm, rồi sinh con, dáng vóc phì nhiêu thêm vài ký thì thấy mình mặc áo dài sao mà xấu tệ! Vậy nên lâu quá, lâu rồi trong tủ quần áo của mình không có bất kể một bộ áo dài nào. Lễ Song Thập năm nay, khi họp bàn về việc mặc gì trong tối hôm đó? Hay vẫn lại đen tuyền như mọi năm? Cuối cùng mọi người bảo, năm nay sẽ hát bài Việt Nam quê hương tôi. Mà các cô gái Việt Nam, cô nào mặc áo dài chẳng đẹp. Vậy nên chốt hạ, mặc áo dài! Mình lên tiếng, tôi và một số người không có áo dài để mặc! Lại bàn tới bàn lui, cuối cùng văn phòng cũng đồng ý hỗ trợ một phần để các cô thuê áo dài, ai muốn may thì bỏ thêm tiền vào mà may.

Lâu lắm rồi mình mới lại điệu đà nữ tính thế này:)
Tạo dáng cùng nàng Nga "bún thang"
Cô nào người Việt Nam, cô nào người Đài Loan?

2.
Trong tháng này cũng điệu đà chụp lại bộ ảnh mặc gì trong những ngày đi làm? nhìn điệu đà vậy thôi, nhưng chỉ mất có 1 phút để chọn quần áo, 5 phút để chải tóc, trang điểm nhẹ nhàng là vù tới văn phòng. Giản tiện hết mức có thể!
Thứ Hai có lịch phải ra ngoài nên ăn mặc nghiêm chỉnh một chút

Thứ Ba lại điệu đà quá tuổi:))
 

Cứ có việc phải đi là ăn mặc lại chỉnh tề

Thứ Sáu mông mơ