Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Ngày hôm qua

1.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên Bông tự đạp xe từ nhà đến trường chuyên ngữ. Mẹ hơi lo lắng, dậy sớm hơn mọi ngày, ngồi ăn sáng cùng con gái. Tối hôm trước, mẹ nghe được ba chị em háo hức bàn với nhau sẽ mỗi người đi một xe chứ không chở nhau, lúc đó mẹ cũng rất ủng hộ. Vậy mà sáng nay ngồi ăn cùng con gái mẹ lại hơi do dự, mẹ nói với con gái, hay là mẹ chở ba chị em đi? Con gái bảo, mẹ yên tâm, con tự đi được mà!  Mẹ yên tâm ở con gái mẹ, nhưng mẹ không thể yên tâm với cái hệ thống giao thông hiện nay, nhất là đoạn đường Phạm Hùng có nhiều xe khách đi lại lộn xộn. Mẹ rất tin tưởng con gái mẹ nhưng mẹ lại không tin tưởng lắm vào một số người tham gia giao thông thiếu ý thức trên đường. Cuối cùng mẹ vẫn quyết định để con gái tự đi, mẹ chỉ dặn con gái, học xong về đến nhà, gọi điện cho mẹ ngay nhé! 11h30 nhìn thấy số điện thoại ở nhà gọi vào máy mẹ, lúc đó mẹ mới thở phào nhẹ nhõm.
2.
Ngày hôm qua mình chẳng biết là ngày bao nhiêu âm lịch, nhưng mình chắc một điều rằng, ngày hôm qua là ngày đẹp! vì ngày đẹp nên nhà em gái mình mới lựa chọn là ngày để đổ mái. Buổi trưa mình đến nhà đồng nghiệp ăn cơm và ngắm nhà mới. Rồi đến tối, lại đến nhà bạn thân nấu ăn, mừng ngày đầu tiên bạn mình chuyển đến nhà mới. Mặc dù mình phải lăn vào bếp nấu ăn nhưng mà vẫn thích, thích nấu vì được mở hàng cái bếp mới coóng  nhà bạn. lại còn xịn nữa chứ! Nhà mình mà có bếp đẹp thế này chắc mình sẽ chăm lăn vào bếp lắm đây
3.
Ngày hôm qua, đúng, ngày hôm qua! Mình đang ngồi trong phòng thưởng thức một ca khúc bất hủ của The Beatles - Yesterday - Ngày hôm qua. Chưa lúc nào mình chán nghe bài hát này!



Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Trốn bão

Sáng nay gọi điện về nhà, Hà Nội cuối tuần ảnh hưởng bão Haima mưa ngập, lụt lội. May mà nhà Bông đã kịp trốn bão đi chơi.

Biển xanh vắng lặng, sóng vỗ rì rào...


  

Không thích bơi mà chỉ thích nhào lộn

" I believe I can fly..."

 
"  I believe I can touch the sky... "


Bơi bể rồi lại đến bơi biển

Sóng bắt đầu dữ dội



Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Ăn cho quên hết sự đời

Mặc dù công việc bề bộn, mệt mỏi, nhưng hội cơm không vì thế mà chểnh mảng chuyện ăn uống. Thỉnh thoảng cả hội vẫn hay bàn tính chuyện cải thiện bữa ăn vào ngày cuối tuần để xả xì trét. Trưa hôm qua cả hội ngồi nghĩ mãi không ra món ăn của bữa trưa thứ sáu này là món gì. Cuối cùng quyết định ăn món bún tôm tự chế. Nàng Maggie phụ trách chuẩn bị món chính, mình phụ trách bún, nước xương ninh và rau thì là, mẹ Chi phụ trách mang dọc mùng. Vậy là cả hội lại có một bữa ăn trưa ngon lành ở văn phòng vào ngày cuối tuần.


Tôm đã được nàng Maggie chế biến sẵn từ nhà


Để có được nồi nước dùng thơm ngon, bốc hơi nóng nghi ngút như thế này phải dùng một kí lô xương lợn ninh lên, sau đó cho gạch tôm đã được phi cùng với hành và dầu ăn vào (nước dùng cho 7 bát)



Ăn đi thôi, ăn cho quên đi hết sự đời



Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Bỗng dưng muốn" hét"

Lâu lắm rồi mới có một buổi chiều đi tập "đã" đến vậy, mồ hôi vã như tắm, tinh thần sảng khoái vô cùng. Vừa tập xong, ngồi nghỉ ngơi chờ cho ráo mồ hôi rồi vào tắm thì bạn nhắn tin rủ ra Minutka ngồi uống cà phê. Không muốn đi lắm nhưng hẹn nhiều lần rồi mà chưa gặp được nhau, con gái lại đi chơi không có nhà nên nhận lời với bạn. Thay xong quần áo ra khỏi phòng tập chạy ra chỗ bạn ngồi. Mấy tháng rồi không gặp, nhìn bạn trông rất khác. Sau một hồi hàn huyên nhiều chuyện về bạn, về con người và cuộc sống. Mình bỗng thấy nản vô cùng, chẳng muốn ngồi thêm nữa! Cuộc sống bây giờ phức tạp đến vậy sao? Phóng xe về nhà với một tâm trạng không vui lắm. Kỳ lạ, sao mình lại vô cớ buồn về chuyện của người khác nhỉ ???
Lâu lắm rồi mình rất ổn, chẳng cần nghe nhạc để vực tinh thần như ngày xưa nữa. Nhưng hôm nay lại muốn nghe I'll survive của Gloria Gaynor. Thống thiết quá! giống như mình đang bị phụ tình vậy :D

I WILL SURVIVE
 (Gloria Gaynor)



At first I was afraid
I was petrified
Kept thinking I could never live
without you by my side
But then I spent so many nights
thinking how you did me wrong
And I grew strong
And I learned how to get along
and so you're back
from outer space
I just walked in to find you here
with that sad look upon your face
I should have changed that stupid lock
I should have made you leave your key
If I had known for just one second
you'd be back to bother me

Go on now go walk out the door
just turn around now
'cause you're not welcome anymore
weren't you the one who tried to hurt me with goodbye
Did you think I'd crumble
Did you think I'd lay down and die
Oh no, not I
I will survive
oh as long as i know how to love
I know I'll stay alive
I've got all my life to live
I've got all my love to give
and I'll survive
I will survive (hey hey)

It took all the strength I had
not to fall apart
kept trying hard to mend
the pieces of my broken heart
and I spent oh so many nights
just feeling sorry for myself
I used to cry
But now I hold my head up high
and you see me
somebody new
I'm not that chained up little person
still in love with you
and so you felt like dropping in
and just expect me to be free
But now I'm saving all my loving
for someone who's loving me

Go on now go walk out the door
just turn around now
'cause you're not welcome anymore
weren't you the one who tried to break me with goodbye
Did you think I'd crumble
Did you think I'd lay down and die
Oh no, not I
I will survive
oh as long as i know how to love
I know I'll stay alive
I've got all my life to live
I've got all my love to give
and I'll survive
I will survive (oh)

Go on now go, walk out the door
just turn around now
'cause you're not welcome anymore
weren't you the one who tried to break me with goodbye
Did you think I'd crumble
Did you think I'd lay down and die
Oh no, not I
I will survive
oh as long as i know how to love
I know I'll stay alive
I've got all my life to live
I've got all my love to give
and I'll survive
I will survive
I will survive...!


 

Dậy sóng





Tưởng rằng đất nước đã bình yên, qua rồi những năm tháng chiến tranh tàn khốc. Rất nhiều người trong đó có tôi đã từng nghĩ rằng, thanh niên Việt Nam bây giờ sống trong thời bình, đang có một cuộc sống ấm no, có lẽ tinh thần yêu nước đã bị mai một? Tưởng vậy mà không phải vậy! Những ngày gần đây, cả nước đang sôi sục hướng về biển Đông. Những người con đất Việt làm sao có thể ngồi yên khi lãnh hải đang bị đe dọạ thôn tính? Tinh thần yêu nước của người con đất Việt tiếp tục được khơi dậy. Chúng ta không thể làm ngơ trước hành động đê tiện, ngang ngược của bọn bành trướng. Tưởng rằng sóng gió đã qua - biển đã lặng. Vậy mà, cây muốn lặng sao gió lại chẳng đừng? Những người con đất Việt yêu chuộng hoà bình vẫn đang trăn trở, từng ngày từng giờ dõi theo tình hình của đất nước. Vẫn biết " một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa Xuân" nhưng tôi vẫn muốn góp một tiếng nói cùng với tất cả người dân đất Việt, tất cả chúng ta đang hướng về biển Đông!

Vẫn biết rằng, phải biết kiềm chế trước những mưu đồ của bọn bành trướng gian, thâm. Nhưng nghe văng vẳng đâu đây tiếng nói của Bác Hồ " Ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm..."

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Thư giãn cuối tuần

Xin các bà, các mẹ đừng ngạc nhiên, có thể ở nhà bạn còn có những hình ảnh thú vị hơn nữa, bạn có muốn chia sẻ ? :D


 

(ảnh sưu tầm)

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Ảnh đẹp trong tuần

 
越南数百青年“反华游行” 抗议“被侵犯”
(Hàng trăm thanh niên Việt Nam " biểu tình chống Trung Quốc", phản đối  " bị xâm phạm")

Cảm ơn đài địch đã truyền tải tinh thần Việt trên trang nhất cho các "bạn" 16 chữ 4 tốt
(nguồn copy từ v.ifeng.com)

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

The Cruel War



(Peter, Paul & Mary)

The Cruel War is raging, Johnny has to fight
I want to be with him from morning till night.
I want to be with him, it grieves my heart so,
Won't you let me go with you?
No, my love, no.

Tomorrow is Sunday, Monday is the day
That your Captain will call you and you must obey.
Your captain will call you it grieves my heart so,
Won't you let me go with you?
No, my love, no.

I'll tie back my hair, men's clothing I'll put on,
I'll pass as your comrade, as we march along.
I'll pass as your comrade, no one will ever know.
Won't you let me go with you?
No, my love, no.

Oh Johnny, oh Johnny, I fear you are unkind
I love you far better than all of mankind.
I love you far better than words can e're express
Won't you let me go with you?
Yes, my love, yes.

Yes, My Love, Yes.

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Tự sự

1. Tôi là người không có quan điểm chính trị chính em nên không quan tâm đến đảng phái chính trị. Nhưng tôi nghĩ, tôi cũng như hàng tỷ người trên trái đất, trong đó có hàng triệu triệu người dân Việt nam. Tất cả chúng ta đều có một mong ước, con người trên trái đất này được sống bình an, mong ước xã hội công bằng. Dẫu biết rằng mong ước chỉ là mong ước! Hàng ngày trên khắp trái đất này, có đầy dẫy những chuyện bất công của xã hội đã và đang xảy ra mà chúng ta không thể làm gì được, điều đó khiến chúng ta trở thành những người sống bàng quan với cuộc sống xung quanh. 

2. Tôi là người hay có mâu thuẫn với chính mình.  Tôi đang làm một ở nơi hay phải giao tiếp trong công việc, nhưng tôi lại là người không thích phải đi tiếp xúc gặp gỡ, bởi vậy nên tôi không yêu thích công việc hiện tại của tôi lắm! Lý do duy nhất khiến tôi vẫn còn làm ở đó là vì tôi thích môi trường sống ở đó, nơi có những người sống rất chan hoà và nhân văn, không ganh ghét nhau, không phải nịnh bợ nhau, giúp đỡ, động viên nhau một cách chân thành mỗi khi gặp khó khăn,và điều khiến tôi khó dời xa nơi đó nhất là vì, tôi không muốn xa hội cơm trưa của chúng tôi. Nhiều hôm phải đi ăn ở khách sạn sang trọng tôi cũng không thích bằng bữa cơm vui vẻ cùng hội văn phòng. Đó là những lý do vì sao nhiều lần tôi muốn xin nghỉ hưu non lắm, nhưng sau đó lại lưỡng lự chưa nghỉ. Như vậy không có nghĩa là tôi chểnh mảng với công việc hiện tại của tôi. Tôi vẫn đã, đang và sẽ làm việc có trách nhiệm và hết sức mình, cho đến khi tôi nghỉ.

3. Tôi có quan điểm sống rất " ngây ngô " và đơn giản. Trong cuộc sống, đừng cái gì quá là được. Bởi vậy nên tôi tự nhận mình là người không dốt quá, không xấu quá, không tốt quá, không ghê quá, không hiền quá ...Có những lúc ngồi nói chuyện với bạn bè tôi than rằng, thời buổi bây giờ hiền quá sẽ trở thành đần. Với lại, bây giờ cuộc sống đâu cần  hiền, chỉ cần sống biết điều là được. Rất nhiều người bạn tôi đã có cùng suy nghĩ " ngây ngô " như vậy giống tôi.
Vậy mà gần đây tôi lại phải thốt lên với hội cơm của tôi rằng, dường như cuộc sống bây giờ biết điều  không được nữa rồi, vì đôi " khi cây muốn lặng mà gió chẳng đừng" làm người tử tế bây giờ thật khó!

4.Tôi tự nhận mình là người có ý thức chấp hành luật giao thông, với hy vọng nhỏ nhoi, góp phần làm cho giao thông Việt Nam bớt đi một chút ách tắc. Càng ngày tôi càng thấy mình có tính kiên trì, nhẫn nại hơn trong lúc tham gia giao thông. Khi điều khiển phương tiện giao thông, tôi rất hiếm khi phải bóp còi, luôn có ý thức xi nhan khi rẽ trái hay rẽ phải, đỗ xe đúng nơi qui định (điều này khiến tôi bây giờ hạn chế số lần vào trung tâm một cách tối đa, vì tìm được một nơi  đỗ xong thì  cũng không muốn ăn uống hoặc mua sắm gì nữa). Hôm vừa rồi, tôi phải lái xe đưa cô em ra big C để em đi cùng cơ quan. Thả cô em ở đó xong tôi bắt đầu đến cơ quan làm việc. Qua big C tôi liền xi nhan rẽ phải để đi ra đường Phạm Hùng, đường thông hè thoáng nên vừa rẽ tôi đã trả lái rất nhanh. Khi trả lái đèn xi nhan tự động tắt, tôi lại vui tay bật thêm xi nhan lần nữa, cử chỉ đó của tôi không qua được mấy cặp mắt của các chú công an. Tôi lập tức bị tuýt lại, tôi tấp xe vào lề đường nhẹ nhàng hỏi chú công an, có việc gì không em? chú ý bảo chị không bật đèn xi nhan khi rẽ. Tôi bật lại ngay, chị chưa xuống xe đã biết em tuýt chị lại vì sao rồi, nhưng chị nói cho em biết, vì chị là người chấp hành luật quá nên mới bị em tuýt lại mà thôi, cậu ấy cứng họng không nói được gì. Sau vài ba giây cậu ấy nói tiếp, vậy thì chị đi quá nhanh khi rẽ. Tôi cười phá lên và nói với cậu ý rằng, em có biết một trong những nguyên nhân các ngã tư ngã năm của Việt nam hay ách tắc không? vì đèn xanh bật lên rồi, đường thông, hè thoáng mà xe đi đầu cứ ì ì ra không chịu đi ngay đấy em ạ! với lại em có bắn tốc độ không mà biết chị đi quá nhanh so với qui định nhỉ?. Cậu ấy lại bảo, chị buồn cười thật, em gọi chị để kiểm tra giấy tờ, chị không xuất trình giấy tờ mà lại đôi co như vậy. Tôi nói, trước khi đưa giấy tờ cho em chị muốn biết chị mắc lỗi gì đã? Cậu ấy bảo chị cứ đưa giấy tờ đây em kiểm tra, đủ giấy tờ em hứa sẽ để chị đi. Lúc đó tôi mới xuất trình giấy tờ cho cậu ấy xem. Kiểm tra kỹ giấy tờ xong cậu ấy liền hậm hực trả lại giấy tờ cho tôi ngay. Tôi nghĩ bụng, hôm nay mình không đôi co trước kiểu gì cũng phiền!

5.Tuần trước tôi có việc phải đi taxi, vội bắt bừa một chiếc taxi, vừa ngồi lên một lúc thấy đồng hồ tính tiền nhảy ầm ầm, tôi liền bảo lái xe, em cho chị xuống ngay! cậu ấy hỏi vì sao chị? tôi nói gịong rất đanh, taxi của em là taxi dù, chị không đi! cho chị xuống ngay! Em ý liền bảo, vậy thì chị cứ ngồi trên xe đi, hàng ngày chị đi đoạn đường này hết bao nhiêu tiền thì chị trả em bấy nhiêu cũng được. Tới văn phòng, tôi trả cho cậu ấy 50 nghìn, trong khi đó đồng hồ tính tiền của cậu ấy là 76 nghìn đồng. Mặc dù tôi chỉ phải trả 50 nghìn nhưng tôi vẫn không thể vui được khi nghĩ đến việc đã và sẽ có bao nhiêu người phải ngồi  lên những cái xe lừa này ?

Tối qua tôi phải đi ăn tối cùng cơ quan, đang ăn dở chừng thì sếp và trưởng phòng phải đi bữa tiệc khác đã được đặt vào lúc 7h30. Tôi và sếp phó cùng một đồng nghiệp khác ở lại tiếp tục bữa tiệc. Ăn xong chúng tôi phải bắt taxi về. Tôi lại mắc sai lầm là không gọi taxi trước mà bắt ngay một chiếc taxi đỗ ngay bên cạnh nhà hàng. Có lẽ do đã uống vài ly rượu vang cộng với dư âm của bữa tiệc vui nên tôi chẳng thèm để ý đến đồng hồ tính tiền. Từ hồ Trúc Bạch về Bưởi, rồi đến Daewoo và điểm cuối cùng là phố nhà tôi, giật mình nhìn lại đồng hồ tính tiền báo 244 nghìn đồng và đi trong vòng khoảng 30 phút. Tôi nghĩ nhiều nhất là hơn chục km vậy mà phải trả một số tiền như vậy. Hậm hực lắm nhưng ai bảo mình " hiền " nên phải chấp nhận. Yêu cầu cậu lái xe viết hoá đơn thì cậu ta không có, tôi bảo với cậu ta nếu không có hoá đơn, tôi không thể trả tiền cho cậu ý được, cậu ta đi một lúc, cuối cùng cũng xin được hoá đơn của hãng taxi khác. Tôi định bụng tự bỏ tiền túi của mình ra vì ai tin đi trong thành phố, một quãng đường như vậy mà phải trả ngần đó tiền, nhưng các sếp bảo không sao, cô cứ thanh toán đi! Trưởng phòng bảo, mày thấy đồng hồ nhảy thế mà vẫn ngồi, như tao mà gặp xe như vậy, tao nhảy xuống xe ngay. Mình bảo chắc tại vài ly rượu mà tao "hiền" vậy đó!  Mặc dù mình không phải chi tiền và số tiền đó không lớn, nhưng quả thực trong lòng mình buồn vô cùng, buồn vì xã hội ngày nay. mỗi khi đi ra ngoài đường gặp được người ngay thì ít, kẻ gian thì nhiều !

P/S: đang gõ được vài dòng thì trận đấu giữa Nadal và Soderling bắt đầu, không thể dừng viết và cũng không thể không theo dõi trận đấu, tệ vậy đó!