Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Vẫn lại chuyện ăn

Mùa thu năm nào cũng là mùa bận rộn nhất trong năm của mình. Năm nay dường như là bận hơn cả! Chẳng còn thời gian để mà "ngẩn ngơ" cùng tiết trời mùa thu mơn man gió mát. Tháng này một tuần có hai buổi ( Thứ Ba và Thứ Năm) được nghỉ trưa có một tiếng. Vậy mà hội cơm của chúng tôi vẫn không từ bỏ một trong " tứ khoái" trong cuộc sống của mỗi người, đó là ăn uống đầy đủ để có sức khoẻ cầy cuốc. Trưa hôm qua cả hội làm món sushi. Khâu chuẩn bị thì đã có em tạp vụ đảm đang chuẩn bị sẵn giúp, chúng tôi chỉ việc bê ra phòng họp, trộn salat, ngồi tự cuốn sushi theo ý thích riêng của mình mà ăn thôi!


Đồ đã được chuẩn bị sẵn như thế này rồi


Món salat trộn với trứng cua

Chỉ cần một viên tương miso, một ít rong biển khô và vài bìa đậu là chúng tôi đã có bát canh 
" ăn nhanh" ngon lành rồi!
Không có mành nên cuốn hơi bị lỏng lẻo

Suất cơm trưa ở Văn phòng có kèm theo tráng miệng

Bữa trưa hôm nay - cháo cá và bún bò Nam Bộ

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Muốn ăn thì lăn vào bếp


Nàng thích ăn pizza, ăn riết ở ngoài mãi cũng tốn kém! Vậy nên nàng tự nghiên cứu cách làm bánh mà chẳng học qua trường lớp nào cả. Từ ngày nàng biết nhào bột làm đế pizza thành công, mỗi tuần nàng chiêu đãi mẹ một bữa ăn nhanh. Gọi là ăn nhanh nhưng hoá ra lại thành chậm. Vì ngoài làm đế pizza ra, nàng còn phải tự làm nước sốt. Tốn khá nhiều thời gian.
Hôm nay, tuy là ngày thứ Hai đầu tuần, nhưng mẹ nàng được về đúng giờ. Nàng bảo mẹ là, hôm nay con sẽ nấu mì spaghetti chiêu đãi mẹ. Mẹ cứ đi dạo một lát đi, rồi về ăn! Về đến nhà mẹ kiểm tra tủ lạnh, thấy vẫn còn bột đế pizza nàng nhào từ hôm qua, nên mẹ đặt thêm cả pizza nữa. Mặc dù còn thiếu rất nhiều nguyên liệu nhưng mẹ nàng bảo nàng khỏi cần đi mua cho đỡ mất thời gian. Nhà có gì nấu nấy cũng được! Nói vậy nên mẹ nàng khỏi đi dạo luôn. Ở nhà hỗ trợ nàng làm nước sốt cho chắc ăn.

Nước sốt cho cả pizza và mì spaghetti

 Nàng thích ăn piazza Hawaii nhất. Nhưng hôm nay nhà không còn ham và dứa nên nàng chỉ làm xúc xích và pho mát

Không còn thịt bò nên nàng nấu mì bằng thịt lợn luôn!

 Bữa tối đã xong
Nàng chia hai đĩa này là suất ăn tối của mẹ nàng.

Vẫn còn bột nên nàng  làm bánh mì, nhưng không thành công. Vì là bột nàng nhào để làm đế pizza, ít bột nở nên cứng quá!

Cuối cùng mẹ nàng cũng ăn hết sạch suất ăn nàng đã chia để minh chứng cho việc nàng nấu ăn ngon:). Kết quả là, mẹ nàng bị no kễnh bụng. Cứ đà này, trọng lượng của mẹ nàng sẽ không ngừng tăng mất thôi!
 
 Ăn xong ngồi ngắm sen tàn ...

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Chút bối rối


Thứ Bảy tuần trước tôi bị mất điện thoại - chính xác là tôi đã để quên điện thoại ở quầy thanh toán của Big C. Vừa về đến nhà, chuẩn bị cầm bó hoa ra cắm, tôi mới sực nhớ ra, trong lúc mở ví ra lấy tiền để trả, tôi đã đặt chiếc điện thoại của mình trên quầy. Thanh toán xong tôi vội vàng đi luôn. 
Trên đường quay lại quầy thanh toán big C, tôi đã kịp lấy điện thoại của bạn gọi thử vào máy. Nghe tiếng ò e í, tôi đã hiểu rằng, chỉ vì một chút lơ đễnh của mình thôi, mà tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp lại người bạn HTC già cỗi của tôi nữa! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn quay lại quầy thanh toán Big C ngay sau đó. Mặc dù tôi đã đoán rằng, chỉ có thể là người thanh toán sau tôi đã "giúp" tôi cất chiếc điện thoại đấy! Tôi nói với em ở quâỳ thanh toán rằng, có thể cho tôi xem lại camera, xem người sau tôi là ai? Và họ có dùng thẻ thành viên Big C không? Anh quản lý kéo tôi ra ngoài hỏi nhỏ, sao chị lại nghĩ là người đằng sau chị lấy mà không phải là nhân viên ở quầy? Tôi bảo với anh ấy rằng, chiếc điện thoại của tôi là loại smartphone tôi đã cài mật mã, để tắt được máy thì cô nhân viên ở quầy không thể làm được ngay, vì cô ấy còn phải thanh toán tiền cho khách hàng, làm sao có thể loay hoay tìm chỗ tắt máy được, muốn tháo dời pin thì phải mất thời gian. Sau khi xem lại camera, nhìn đằng sau tôi là một người phụ nữ, chị ta mua một vài món hàng, trả tiền xong nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại của tôi "cất hộ" vào túi chị ta rồi đi ngay.  Tôi thẫn thờ trong giây lát. Nghĩ đến tất cả số điện thoại để ở trong máy tôi không hề cóp lại mà toát mồ hôi!

Để xin lại một cái sim hoặc mua một cái điện thoại khác không khó, nhưng để xin lại số điện thoại của mọi người, với tôi thì khó khăn vô cùng! Hễ ai gọi cho tôi, tôi lại bảo họ nhắn lại cho tôi một vài số điện thoại của các bạn cùng chơi, cứ thế dần dần, chiếc điện thoại mới của tôi cũng cập nhật thêm một ít số. Thỉnh thoảng nhận được một tin nhắn của ai đó, tôi lại phải nhắn lại, xin lỗi hỏi người nhắn là ai? Vì tôi bị mất điện thoại nên không lưu số.

Sáng nay, tôi giật mình khi nhận được một tin nhắn " Anh có chuyện đau lòng quá! Con trai đầu của anh, cháu vào bệnh viên mổ, bác sĩ nói là khối u ác tính "  Tôi bối rối vô cùng vì không nhớ ra số điện thoại đó là của ai. Mà hỏi lại trong lúc này thì thật là vô duyên quá! Nhìn lại một lần nữa, vẫn không thể đoán ra được là ai. Đã từ lâu rồi, tôi luôn ỉ lại vào cái gọi là công nghệ tiên tiến nên sinh ra bệnh lười nhớ. Ngoài những số điện thoại của người thân trong gia đình và một vài số khác ra, tôi phó mặc cho bộ nhớ của chiếc điện thoại chịu trách nhiệm cung cấp cho tôi khi tôi cần. Chần chừ trong giây lát, tôi quyết định bốc máy lên gọi lại. Hoá ra là số của một anh bạn đã từng "quan tâm" tôi một thời gian, nhưng tôi chỉ coi anh như một người bạn. Tôi hỏi qua anh về tình hình của cháu. Giọng anh buồn bã nói " Chỉ vì sự ích kỷ của cô ấy, mà con trai anh ra nông nỗi này. Cháu bị đau bụng một tháng nay rồi, như cô ấy giấu, không hề báo cho anh một câu. Cuối tuần vừa rồi đến đón con gái đi chơi mà cô ấy cấm con gái không được nói với bố. Đưa con gái về rồi mua pizza cho bọn trẻ ăn, định xin gặp con trai thì cô ấy đóng cửa không cho vào gặp. Cô ấy tự đưa con đi khám ở một vài trung tâm mà họ không phát hiện ra. Hai hôm trước, anh đang trên đường ra sân bay thì cô cháu gọi điện thoại báo, anh vội quay lại đưa cháu đi bệnh viện. Bác sĩ chỉ định mổ ngay, nhưng vừa mổ ra thì lại phải khâu vào vì đã bị di căn".  Tôi lặng người trong giây lát, chỉ biết khuyên anh lúc này nên bình tĩnh. Đừng trách cứ nhau làm gì. Bố mẹ nào mà chẳng hết mực yêu thương và lo lắng cho con. Hy vọng bác sĩ chẩn đoán nhầm...
Thương quá! Cháu ý mới 16 tuổi mà đã bị như vậy rồi. Cầu mong cháu khỏi bệnh!

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Nhớ vườn hoa của Nội


Năm nay giỗ ông nội đúng vào ngày cuối tuần, cũng là một dịp để các con, các cháu, chắt có mặt đông đủ để thắp hương cho ông. Ông nội mất đã được gần ba mươi năm, nhưng không một năm nào bố tôi không mua những bó huệ trắng đặt lên bàn thờ ông.


Tôi vẫn còn nhớ, sinh thời, ông nội tôi rất thích trồng hoa và  ướp trà sen vào mỗi mùa hè sen nở. Mỗi khi về quê thăm ông, tôi lại được ra vườn chăm hoa cùng ông. Vườn ông trồng lúc nào cũng có rất nhiều loại hoa. Vài luống huệ nhỏ ở bên trái nhà thờ được ông chăm sóc rất tỉ mẩn. Mỗi khi hoa nở, mùi hương thơm toả khắp nhà. Còn thược dược và lay ơn thì ông trồng ngay gần cây cam chua ở bên phải nhà thờ. Mỗi khi hoa tàn, tôi lại giúp ông nhổ và phơi những củ thược dược, lay ơn ở sân cho khô rồi cất vào trong nhà ngang để đến mùa thu lại bắt đầu trồng tiếp. Trước sân nhà thờ ông trồng một giàn nho xanh mướt, năm nào cũng sai trĩu quả. Tôi sợ nhất mỗi khi hái nho, bắt gặp những con sâu màu xanh như lá nho nằm ẩn mình trong lá. Tất cả các khoảng đất ở sau nhà được ông trồng rất nhiều mít và nhãn. Giống mít nhà ông múi dài và ngọt vô cùng! Cho đến bây giờ, duy nhất chỉ còn một cây mít và một cây nhãn là vẫn được giữ lại từ thời cụ tôi trồng hơn trăm năm để lại. Còn đâu đều là cây đã được trồng mới vài chục năm nay. Mặc dù bây giờ vườn hoa của nội không còn nữa, nhưng tôi vẫn còn nhớ như in từng cây hoa ông trồng ở trong vườn.


Vườn huệ ngày xưa ông nội trồng bây giờ đã được thay thế bằng những cây cau, cây ngâu và hoa đào.


Hơn ba mươi năm trước, mỗi khi mấy chị em tôi về, ông nội thường kê chiếc giường này dưới gốc nhãn để chị em tôi ngồi chơi hóng mát. Bây giờ chiếc giường này đã quá cũ nát, nhưng cả nhà tôi vẫn muốn giữ lại làm kỷ niệm.

Mây trời và hoa