Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

Tai bay vạ gió

Từ rất lâu rồi, tôi đã luôn nghĩ, mình phải rất cẩn trọng trong cuộc sống hàng ngày. Ra đường luôn cố gắng không bon chen, nhường nhịn khi tham gia giao thông. Cố gắng cẩn thận, để tránh những điều đáng tiếc xảy ra với mình. Vậy mà, bỗng dưng vào một ngày Chủ Nhật đẹp trời. Đã có một chuyện chẳng bao giờ ngờ đến đã xảy ra với tôi. Chuyện nhỏ, nhưng đã mang lại bao phiền phức với cá nhân tôi. Ghi lại để nhớ.

Tối Thứ Bảy, bạn gọi hẹn đi cà phê buổi sáng Chủ Nhật. Tôi nói với bạn rằng, tôi muốn dành buổi sáng Chủ Nhật đến phòng tập gym vì Thứ Bảy tôi đã đi chơi cả ngày không tập. Hẹn bạn lúc khác. Bạn hỏi tôi đến phòng gym vào lúc mấy giờ? Tôi bảo bạn, 10 giờ bắt đầu. Vậy là bạn hẹn chúng tôi gặp nhau ăn sáng cà phê sớm. Sau đó tôi đến phòng gym là vừa.

Sớm hơn giờ cà phê, mẹ gọi điện hỏi, con có lịch gì chưa? Tôi hỏi mẹ, bố mẹ định đi đâu? Mẹ bảo nếu chưa có lịch gì thì chở bố mẹ đến nhà bạn chơi. Tôi ít khi từ chối bố mẹ nếu không có lịch gì quan trọng. Tôi bảo mẹ, 9h30 con sẽ vào đón. Sau đó tôi dậy, chuẩn bị đi cà phê cùng bạn.

9h20 phút tôi chào bạn rồi rời quán cà phê gần nhà để về lấy xe vào chở bố mẹ đi. Vừa đi ra khỏi quán cà phê được chừng 40m. Một con chó của nhà đầu phố bất ngờ chạy ra đợp ngay một phát vào chân tôi ngọt lịm. Quá bất ngờ, tôi chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra với mình thì nhìn xuống chân. Xong rồi! Đây là sự thực, không phải là mơ! Một vết cắn sâu đã ở cẳng chân của tôi. Tôi hoang mang vô cùng, hét lên. May mà bên cạnh là tiêm làm răng đã cho tôi vào lấy xà phòng xối nước vào rửa vết thương. Tôi nhờ cô lễ tân gọi chủ nhà xuống, để tôi hỏi tình hình con chó. Em lễ tân bảo, giúp việc nói, chị chủ  nhà đi bơi nên không mang điện thoại. Tôi băng bó vết thương xong, nhờ mấy em ở tiệm răng nhắn chủ nhà, buổi chiều tôi sẽ quay lại xem phiếu tiêm phòng dại cho chó. Rồi vội vào đón bố mẹ đến nhà bác bạn bố mẹ. Bố mẹ đến nhà bạn chơi. Hai bác cứ giữ ở lại ăn trưa, vì mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi. Bố mẹ tôi thì sốt ruột chuyện của tôi nên cứ bảo về luôn. Nhìn hai bác già đang rất vui khi có bạn già đến chơi mà lại đột ngột về. Tôi bảo bố mẹ tôi, cứ ở lại ăn xong rồi về cũng được. Nói vậy thôi, chứ trong lúc đi chơi cùng bố mẹ tôi cũng hoang mang lo lắng vô cùng.

Đưa bố mẹ về nhà xong, tôi về nhà cất xe rồi đi bộ ra nhà chủ chó. Sau một hồi bấm chuông, chị chủ nhà xuống mở cửa mời tôi lên nhà. Chị xin lỗi tôi vì khi chị đi vắng. Con trai đã mở cửa nhà đi ra ngoài mà không xích chó lại. Tôi hỏi chị giấy tiêm phòng. Chị nói, giấy tiêm phòng nhà chị có, nhưng tiêm từ tháng tư năm ngoái, năm nay vẫn chưa tiêm. Hiện con chó nhà chị đang bị bênh ngoài da, chị bôi thuốc cho nó nên nó đang bị đi ngoài. Lúc đầu tôi chỉ định mua thuốc kháng sinh, thuốc chống phù nế và tiêm phòng uốn ván. Còn đâu là sẽ theo dõi chó hàng ngày, xem tình hình như thế nào rồi mới đi tiêm phòng dại. Vì tôi biết, tiêm phòng dại rất không tốt cho sức khỏe. Tôi trách chị, sao chó nhà chị dữ vậy mà chị không đeo rọ mỗm cho nó. Nuôi cho mà để như vậy thì nguy hiểm cho mọi người quá. Chị định rút ví ra đưa tiền cho tôi, nhưng tôi gạt đi ngay. Tôi bảo chị, điều tôi cần bây giờ là chị phải theo dõi chó và có trách nhiệm thông báo cho tôi thường xuyên để tôi yên tâm. Chứ lúc này đây, tôi đang lo sợ nên phải đến hỏi chị cặn kẽ chứ không phải đến vòi tiền.

Buổi chiều, con gái mang đơn thuốc đi mua thuốc về xong. Chở tôi đến Trung tâm tiêm phòng uốn ván. Hơn 2 giờ chiều mà tôi lấy số 168, trong lúc đó họ mới đang tư vấn tiêm phòng cho mọi người đến số 41. Người đông đúc, nóng vã mồ hôi. Tôi bảo con gái là tôi mệt, cần về nhà nghỉ ngơi nên không đợi nữa. Về gần đến nhà thì chị chủ nhà gọi điện, hỏi tôi đã đi tiêm chưa? Tôi bảo, tôi mệt không đợi được nữa, sáng hôm sau sẽ dậy sớm đi tiêm. Chị bảo, nếu tiêm uốn ván thì sáng mai lên bệnh viện Việt Đức. Chồng chị làm ở đó sẽ tiêm cho tôi. Tôi từ chối, vì lên Việt Đức quá xa. Tôi sẽ đến bệnh viện gần cơ quan tiêm song rồi về làm.

Hôm sau tôi đến bệnh viện 198 cho gần, theo sự hướng dẫn của cậu nha sĩ ở chỗ tôi bị chó cắn. Đến bệnh viện, họ chỉ cho tôi đi ra ngoài cùng phố đó, có Trung tâm tiêm phòng quốc tế có dịch vụ đó. Tôi lại quay ra. Có bị bệnh mới thấy, chỉ tính riêng chuyện phải đi lại đã đủ mệt rồi, chứ chưa tính đến chuyện chữa trị. Tôi ra đó xếp hàng hơn một tiếng. Sau khi bác sĩ tư vấn khuyên tôi nên tiêm cho chắc chắn. Vì tôi kể chuyện con chó bị ốm. Rồi bác sĩ nói, ở đây chỉ có vaccin phòng uốn ván, chứ không có huyết thanh uốn ván. Tôi chỉ tiêm thuốc chống dại ở đây. Rồi vào bệnh viện tiêm huyết thanh uốn ván. Tôi đành quyết định tiêm phòng dại cho tư tưởng được thoải mái. Họ hẹn tôi 3 ngày sau đến tiêm mũi thứ 2. Rồi 3 ngày sau nữa đến tiêm mũi thứ 3. Sau đó con chó còn sống thì mới ngưng tiêm mũi thứ 4 và thứ 5. Bác sĩ dặn tôi về ăn uống đầy đủ, ăn nhiều hoa quả và không được vận động nhiều. Như vậy có nghĩa, tôi sẽ phải nghỉ tập gym một thời gian.
Buổi trưa, chị chủ nhà hỏi gọi điện thăm xem tôi đã tiêm phòng uốn ván chưa? Tôi kể cho chị, là tôi chẳng biết đi tiêm ở đâu nữa. Nhờ có đến trung tâm đó tôi mới biết, tôi phải tiêm huyết thanh uốn ván chứ không phải vaccin uốn ván. May mà hôm qua tôi không đến trung tâm kia yêu cầu tiêm vaccin. Chị sốt ruột bảo tôi, vậy em đến 50c Hàng Bài tiêm ngay. Vì tiêm uốn ván chỉ có giá trị trong vòng 48 tiếng. Chị khẳng định rằng, ở 50c Hàng Bài chắc chắn có. Từ chỗ tôi lên phố khá xa. Tôi rất sợ lên tới nơi mà lại không được việc nên gọi cho cô bạn làm ở đó. Bạn bảo, trên chỗ bạn không có. Phải vào bệnh viên Viện Đức hoặc Sain  Paul. Tôi nản lắm rồi. Nhờ đồng nghiệp hỏi cô bạn làm bác sĩ ở Sain Paul. Cô ấy khuyên tôi không nên tiêm. Vì có người tiêm bị số phản vệ gì gì đó khiếp lắm. Tôi quyết định không tiêm uốn ván nữa. Chỉ uống kháng sinh liều cao, chống phù nề và tiêm phòng. Ngần đó thứ thuốc vào người đã khiến tôi đủ mệt rồi. Cái chân ngày càng sưng to, tím bầm nhìn rất khiếp. Còn tôi sau khi tiêm phòng dại, tinh thần đỡ lo lắng hơn rất nhiều. Hôm nay đã tròn một tuần, chân vẫn hơi sưng còn và tím. May mà năm nay sắm được vài cái váy maxi mặc để che đi vết tím bàm ở chân. Đáng lý ra tuần này con gái đã xong hết mọi việc. Cả nhà sẽ đi biển. Vậy mà phải hoãn lại vài tuần cho cái chân lành lặn một chút.
Đúng là tai bay vạ gió!