Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Đêm nhạc Richard Clayderman


Cuối cùng, ước mơ được một lần ngồi nghe danh cầm Richard Clayderman biểu diễn cũng đã trở thành hiện thực. Từ hôm biết tin ông sẽ sang Việt Nam biểu diễn, tôi bắt đầu hành trình săn vé. Tra qua sơ đồ nơi biểu diễn thì hầu như những chỗ ngồi đẹp đều là vé Vip dành cho nhà tài trợ đêm diễn - VP Bank. Tôi thầm nhủ, bằng mọi giá mình sẽ cố gắng mua được vé ngồi trên xem cho bõ. Cuối cùng, tôi cũng mua lại được một cặp vé vip, có chỗ ngồi tạm ưng ý.
Tôi đi sớm hơn giờ biểu diễn 30 phút. Giờ biểu diễn ghi trong vé là 7h 30. Vậy mà đến 8h30 mới bắt đầu. Cũng may VP bank có phòng dành cho khách vip với chút rượu khai vị, hoa quả, cùng với sự biểu diễn dàn nhạc của Học viện Âm nhạc Quốc gia,  nên một tiếng chờ đợi không quá dài. 3 nghìn chỗ ngồi tại Trung tâm Hội nghi Quốc gia đã chật kín khán giả tới nghe ông biểu diễn. Tôi  ngồi lặng yên, nghe " dòng suối âm nhạc" của ông tuôn chảy và cảm nhận. Ballade pour Adeline, Acomme mour, The  winner take it all, You raise me up...lần lượt được ông thể hiện. Có một vài điều khiến tôi hơi thất vọng một chút, đó là bản nhạc tôi yêu thích nhất - Mariage d' amour đã không được ông biểu diễn trong tối ngày hôm đó. Và ông đã sử dụng quá nhiều sự hỗ trợ của dàn nhạc giao hưởng cùng với nhạc điện tử để hỗ trợ trong suốt buổi biểu diễn của ông. Nếu như trên vé ghi rõ " Richard Clayderman biểu diễn cùng dàn nhạc của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam" thì tôi đã được chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù sao đi nữa, được ngồi nghe ông biểu diễn trực tiếp cũng là một cơ hội quá may mắn của tôi rồi.


Chùa Bồ Đề một góc nhìn khác


Gần đây, báo chí dư luận ầm ĩ về câu chuyện xảy ra ở Chùa Bồ Đề. Tôi thấy, đại đa số mọi người đọc xong đều cảm thấy sốc và phẫn nộ. Rồi ầm ầm lên án, chửi rủa nơi cửa phật làm chuyện thất đức...Tôi là một kẻ vô thần, đọc xong cũng cảm thấy có chút chạnh lòng. Vậy là công sức bao nhiêu năm cứu giúp những mảnh đời cơ nhỡ, lầm lỡ ,bỗng chốc đã trở nên vô cùng xấu xí trong mắt mọi người. Tôi đoán, chắc sẽ có rất nhiều người thất vọng, mất niềm tin vào lòng từ bi nơi cửa phật. Đúng là sống phải có pháp luật. Sai thì phải xử, phải sửa. Nhưng không thể bỗng chốc phủi phắt đi những công lao của những người mở lòng từ bi, đã từng dang tay cứu giúp không biết bao nhiêu những mảnh đời bất hạnh trong suốt một thời gian dài như thế.

Tôi mới đến Chùa Bồ Đề duy nhất một lần, không phải là đi lễ, mà cũng chẳng phải đi làm từ thiện. Trước khi đến chùa, tôi đã nghe rất nhiều những lời khen, chê về ngôi chùa đó. Nhưng sau khi đến đó, tôi lại có một cách nhìn khác hơn về nơi đó. Chắc trong số các bạn đang lên án, rất nhiều người không biết, Chùa Bồ Đề đã từng cưu mang rất nhiều cô gái trẻ chót dại, đã từng muốn quyên sinh vì mang thai ngoài ý muốn. Họ đã được nhà chùa cho ăn, ở tới lúc sinh con, làm lại cuộc đời. Ngoài ra, Chùa Bồ Đề còn là nơi cứu rỗi tâm hồn những cô gái không có được một cuộc sống xuôi chèo mát mái. Mỗi khi họ bị bệnh trầm cảm ( tâm thần phân liệt) lại đến nơi cửa chùa,để tìm lấy sự bình an, chứ không phải là nhà thương điên.

Cách đây gần hai mươi năm, tôi có quen một gia đình sống trong phố cổ Hà Nội. Họ có một cô con gái rất xinh, da trắng, khuôn mặt trông rất phúc hậu. Vậy mà sau khi kết hôn, cô ấy bị bệnh trầm cảm, nhẹ thì mất ngủ vài ngày, rồi nói lăng linh tinh. Nặng hơn thì gào thét, hoang tưởng và đi lung tung. Sau đó cô ấy bị chồng bỏ, phải về sống cùng bố mẹ. Sau một thời gian, tôi nghe bố cô ấy kể. Những lúc cô ấy bị như vậy. Gia đình lại đưa sang Chùa Bồ Đề sống một thời gian. Cô ấy ở trong đó, tĩnh tâm, giúp đỡ công việc ở trong chùa, và được các sư để mắt trông nom, nhắc uống thuốc đều đặn. Khi nào hồi phục, gia đình lại đón về nhà. Cứ như vậy trong một thời gian khá dài. Lâu rồi tôi cũng không rõ, cuộc sống của cô ấy bây giờ ra sao.
Cách đây gần hai tháng, tôi mới có dịp đến Chùa Bồ Đề. Đi đột xuất, không có kế hoạch từ trước. Vì hôm đó là thứ Bảy, tôi hẹn con gái cùng đi xem phim Maleficent tại Lotte. Trước khi đi xem phim, tôi bảo con gái, tôi ra tiệm gội đầu xong rồi về chở con gái đi xem. Ra tới tiệm gội đầu, tôi thấy em chủ tiệm mặt mũi bơ phờ. Trên người cuốn lá cờ tổ quốc. Tôi đã lờ mờ hiểu ra sự việc. Vì em chủ tiệm gội đầu hàng năm đều bị ốm vài lần. Người già trong khu gọi là " rồ hoa mướp". Còn tôi hiểu nôm na là em ý bị mắc bệnh tâm thần phân liệt. Nhìn mẹ em tiều tụy sau một vài đêm mất ngủ. Nhân viên mặt buồn thiu, tôi liền hỏi bà xem có chuyện gì xảy ra. Bà bảo, nó mất ngủ mấy ngày rồi, uống thuốc thì không chịu uống. Cứ ầm ĩ thế này, khách nào dám đến, lại đóng cửa thôi! Tôi bảo nó nghỉ đi không làm. đi lễ mà nó không chịu đi. Nhân viên bảo cứ thế này thì chúng nó nghỉ hết. Tôi nhìn em mắt đang lờ đờ vì thiếu ngủ, nhưng miệng vẫn cứ nói liên hồi. Tôi quay sang hỏi em, em muốn đi chùa nào? để chị chở. Em hỏi tôi, thật không hả chị? Tôi bảo, sao không thật? Em cứ ăn hết bát cháo kia đi, tôi gội đầu xong, rồi tôi sẽ chở đi. Em vừa ngồi ăn cháo vừa nhìn tôi hoài nghi. Tôi gọi điện về cho con gái, xin lỗi có việc nên phải hủy đi xem buổi sáng để đổi sang buổi chiều.
Gội đầu xong, tôi về thay quần áo để chở em đi chùa. Ngôi chùa em sẽ đến là Chùa Bồ Đề. Tôi và em mua lễ xong, sang tới chùa thì đã gần 12h. Sau khi làm lễ xong, tôi định rủ em ra ngoài ăn trưa. Nhưng em bảo tôi, chị ơi, em muốn ăn chay ở chùa. Rồi em kéo tay tôi đi xuống bếp như là nơi này đã rất thân quen với em. Em bảo một chị làm bếp sắp cho một ít cơm chay để chúng tôi ngồi ăn. Tôi thấy lạ một điều, chúng tôi chỉ là khách lạ ghé qua chùa. Vậy mà chị làm bếp lập tức lấy mâm ra, làm cho chúng tôi một bữa ăn chay khá đầy đủ. Ăn xong, em bảo tôi, chị ơi, em buồn ngủ quá, em ngủ một lúc rồi về nhé. Vì em mất ngủ đã nhiều hôm mà lại không chịu uống thuốc. Trước khi tôi đưa em đi, mẹ em dúi vào tay tôi một gói thuốc và dặn. Cô nhớ giúp tôi cho em nó uống. Tôi đồng ý để em nằm trên ghế ở nhà ngang ở chùa ngủ một lúc. Còn tôi ra ngoài bậc cửa ngoài mép sông Hồng ngồi ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây. Đến hơn một giờ chiều, tôi thấy mấy đứa trẻ tầm khoảng hơn mười tuổi đi ra sân chơi. Chúng ngồi ở ghế đá nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng. Sau đó lại có vài em nhỏ tầm 5, 6 tuổi chạy ra sân trước chơi. Nhìn mặt mũi đầu tóc đứa nào cũng sạch sẽ gọn gàng.Mặt mũi trông sáng sủa đang hồn nhiên vui vẻ nô đùa trong sân. Tôi tiến lại gần làm quen với mấy bé. Tôi hỏi, các cháu không ngủ trưa sao? Chúng lễ phép trả lời, chúng cháu ngủ rồi ạ. Bây giờ là giờ được chơi rồi ạ. Tôi ngồi trong một chiếc ghế khuất nhìn lũ trẻ chơi đùa. Chúng lấy cái chổi quét sân cố đập mấy quả khế vẫn còn đang xanh lè. Còn tôi ngồi suy nghĩ lung tung. Tôi nghĩ, dù sao bọn trẻ cũng gặp may mắn khi được nhà chùa cưu mang. Rồi lại được các tổ chức tập thể cũng như cá nhân đóng góp, nuôi dạy bọn trẻ..Đang suy nghĩ lung tung thì tôi nghe thấy một em bé khóc ré lên, rồi một nhà sư chạy ra hỏi sự tình, em bé khóc to hơn rồi chỉ vào anh bên cạnh bắt nạt con. Sư thầy bế em bé lên nựng, rồi dọa các anh, lần sau mà như vậy thì sẽ bị phạt.
Một lúc sau em ngủ dậy, ra sân tìm tôi để về. Trên đường về, tôi và em vẫn chuyện trò không ngớt. Em bảo mỗi lần em bị như vậy, em muốn sang Chùa Bồ Đề. Sau mỗi lần đi chùa về, em thấy tĩnh tâm hơn. Đã có lúc em gặp thầy Trụ trì chùa xin được xuống tóc. Nhưng thầy bảo, em đã có con rồi, phải có trách nhiệm nuôi con nên không thể đi tu được. Vậy nên em lại thôi. Em bảo, tối nay về, em sẽ uống thuốc, và cố gắng làm việc, để cửa hàng không phải đóng cửa. Tôi bảo em, chị mang theo thuốc đây, em uống đi. Rồi đưa em chai nước để em uống thuốc.

Hôm qua, tôi có đọc một bài báo đăng tin, những em nhỏ được đưa về trung tâm bảo trợ xã hội. Nhìn những ánh mắt xa xăm của các em  khi sắp phải xa một nơi đã từng gắn bó. Lòng tôi cũng cảm thấy thương cho các em, lại phải phiêu dạt về một nơi, liệu có hơn chăng?

P/S: Cách đây vài năm, tôi đã từng có ý muốn nhận con nuôi, nên thỉnh thoảng cũng theo chúng bạn đi lên TT bảo trợ trẻ em thăm hỏi. Sau khi đi vài lần, tôi từ bỏ ngay ý định đó. Vì tôi từng nghĩ, nhận một đứa trẻ, là cưu mang một cuộc đời đứa trẻ cơ nhỡ. Nhưng thực tế không hề đơn giản như vậy. Khi nào rảnh, tôi sẽ viết tiếp những cảm nhận của riêng tôi về TT Bảo trợ trẻ em.