Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Nhím


Tháng Bảy này, Nhím vừa tròn ba tuổi. Nhím đáng yêu vô cùng! Nhỏ tuổi nhất nhà mà lại rất ra dáng người nhớn. Em Tin, em Chíp năm nay 7 tuổi và 8 tuổi rồi, nhưng mỗi khi gặp, Nhím thản nhiên nói, chị chào em Tin, em Chíp! Nghe cái giọng chào thản nhiên của Nhím, cả nhà cùng cười, thì Nhím hỏi, sao lại cười? em của Nhím thật mà!
Sáng thứ Bảy, bố mẹ Nhím đi vắng, bác rủ Nhím lên phòng bác chơi. Bác đang đọc truyện, nên bật kênh Bibi lên cho Nhím xem hoạt hình, đỡ quấy bác! Đang mải mê đọc truyện, nghe tiếng Nhím hỏi, bác ơi! Sao lại để em bé ở nhà một mình thế này? Bác ngừng đọc, nhìn lên tivi rồi trả lời Nhím, à, vì mẹ em bé đi làm, nên em ý phải ở nhà một mình. Nhím lại hỏi tiếp, sao em ý không đóng cửa nhà vào hả bác? Mẹ em ý hay thật đấy! không dặn con đóng cửa lại, nhỡ sói vào nhà thì sao??? Bác, ừ nhỉ! Mẹ em bé sao lại quên không dặn em bé đóng cửa nhỉ? Nhím của bác đáng yêu quá!!!


Nhím lên Ba


Chị Bông tuổi mười ba


Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Một tấm lòng cao cả

Câu chuyện có thực như mơ này, khiến cho tôi vô cùng bất ngờ. Không ngờ hôm nay tôi may mắn gặp được một người tốt bụng!

Cầm chiếc ví xinh đẹp của mình trong tay, tôi vẫn không thể tin được, hôm nay mình lại gặp may đến vậy! Từ văn phòng về nhà, ghé vội vào một chiếc máy ATM để rút tiền, rút tiền xong, tôi vội vàng đi vào Fivi mart mua đồ. Mải mê lựa chon những đồ dùng  thiết yếu cho gia đình, nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối. Bụng chợt nghĩ, phải về ngay không cả nhà đợi cơm.Thanh toán xong tôi khệ nệ đẩy xe ra ngoài để bốc lên xe, mở được cửa xe xong, tiện có một chiếc xe máy để ở bên cạnh, tôi đặt ngay chiếc ví và điện thoại của mình trên yên xe. Tiện tay treo ngay một túi đồ mới mua trên tay lái của chiếc xe máy đó. Bốc đồ lên xe xong thì chuông điện thoại reo, tôi vội vàng cầm chiếc máy điện thoại lên nghe, rồi mở cửa ngồi vào xe và nổ máy phóng về nhà luôn! Xe vừa về đến trước cửa nhà thì có một số máy điện thoại lạ gọi đến hỏi, xin lỗi có phải số máy của cô HTH không ạ? Ừ cô là H đây có việc gì không cháu? Cô ơi, cô để quên ví và một túi đồ trên xe cháu ạ, may mà cháu dở ví ra thấy danh thiếp của cô nên cháu gọi theo số máy di động cô in trên danh thiếp ạ! Cô ơi cô đang ở đâu để cháu mang qua ngay ạ?
Lặng người trong giây lát, tôi mới nhớ ra mình đã đặt chiếc ví trên một chiếc yên xe máy, thấy có điện thoại gọi đến thế là cầm máy nghe rồi cứ thế lên xe đi ngay. Giọng vô cùng hoảng hốt tôi liền bảo cháu, hay cháu cứ ở đấy cô phóng xe ra ngay! Cháu ấy bảo là không sao cô ạ, cô cứ nói địa chỉ đi, cháu sẽ tiện đường mang tới cho cô. Nói số nhà cho cháu ấy xong tôi vẫn còn lo lắng vô cùng, tiền ở trong ví cũng không ít, nhưng lo lắng nhất là cái bằng lái xe, các loại thẻ tôi đang để ở trong ví. Đỗ xe trước cửa nhà xong, tôi vội ra đường đứng đợi cháu ý mang ví tới. Trong lòng chợt nghĩ, liệu có thể nào, cháu ấy nghĩ lại...? rồi lại tự chấn an mình rằng không thể nào, cháu ấy đã chủ động gọi điện rồi, nhất định sẽ tới! Khoảng 10 phút sau, một cô bé phóng xe máy tới, cháu từ từ bỏ mũ xe máy và khẩu trang ra, cô bé còn rất trẻ, tuổi chừng ngoài 20 cười chào tôi với một nụ cười vô cùng hiền hậu. Cháu bảo công ty cháu làm ở toà nhà đó, bình thường thì cháu đã về lâu rồi, nhưng hôm nay cháu về muộn, xuống tới xe cháu nhìn thấy một túi đồ treo ở đó, nhìn lên yên xe thấy một cái ví, cháu vội mở ra kiểm tra may mà nhìn thấy danh thiếp của cô và  may hơn nữa là không có ai nhìn thấy trước cháu cô ạ! Tôi muốn mời cháu vào nhà ngồi uống nước, nhưng cháu từ chối vì vội về, tôi chỉ kịp cảm ơn cháu và hẹn cháu sẽ có một buổi cô ghé qua chỗ cháu ngồi uống cà phê nhé! Rồi tôi chỉ kịp hỏi thêm một câu cháu tên là gì nhỉ, cháu vội nói dạ, cháu tên Quyên rồi vội phóng xe máy đi ngay. Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi lưu ngay số điện thoại cháu vừa gọi đến  bằng một cái tên  " Quyên tốt bụng ".

May mắn cho tôi hôm nay đã gặp được người tốt, nếu không cái bệnh đãng trí của tôi sẽ lại mang đến cho tôi  biết bao nhiêu là phiền toá nữa đây.

Suýt nữa mình không còn cơ hội được cầm chiếc ví đáng yêu này trong tay nữa


Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

Gái quê - Sen hè

Vào những ngày nghỉ Lễ hoặc cuối tuần, cả  nhà lại hẹn nhau về quê tụ tập. Vừa về đến nhà là mỗi người một việc. Người  đảm đang thì xắn tay dọn dẹp lau chùi nhà cửa. Vì nhà không có người ở nên bụi phủ kín nhà. Người thì vào bếp trổ tài nấu nướng. Bọn trẻ thì nô đùa trong vườn, ngoài sân. Người già có thú vui của người già, còn người hơi hơi già thì có thú vui cắm hoa rồi ngồi ngắm :).







Đang thử xem cái cảm giác ngồi mâm trên nó như thế nào. Vì trong tương lai gần bà cô già này sẽ được ngồi ở vị trí này :)

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Ý tưởng của Bông

Từ dạo nhà Dì xây nhà nên chuyển sang nhà Bông ở cùng cho vui. Mẹ Bông bị mất chức, từ chủ nhà thành khách. Nhà Dì nấu món gì, ăn món đấy (hiếm khi dám kêu ca phàn nàn:) ). Ăn xong, ngoan ngoãn mẹ về phòng mẹ, con về phòng con, không gây ồn ào mất trật tự ảnh hưởng xung quanh. Tầng 1 trước đây là nơi để xe, nhưng bây giờ nhà Bông phải mang xe đi gửi để lấy chỗ làm phòng sinh hoạt chung cho cả nhà.

Từ ngày xe gửi ngoài bãi, tình cảm của mẹ con Bông vốn đã khăng khít từ trước, nay lại càng khăng khít hơn. Thỉnh thoảng ăn cơm tối xong, mẹ đánh xe đi gửi, Bông đều xung phong đi cùng mẹ để lúc về mẹ đỡ buồn. Những lúc như vậy, hai mẹ con thường khoác tay nhau đi bộ về nhà, vừa đi vừa nghêu ngao hát hoặc hàn huyên đủ thứ chuyện như hai người bạn.

Tối qua sau khi gửi xe, hai mẹ con nhà Bông lại thủng thẳng khoác tay nhau đi về. Trên đường về, mẹ thủ thỉ với con gái, con yêu, phố nhà mình sắp đẹp rồi! Khi chú dì chuyển về nhà mới, có lẽ mẹ vẫn không cho xe vào trong nhà nữa để mẹ con mình còn có nhiều cơ hội đi bộ cùng nhau hơn. Phòng đằng trước sẽ cho thuê, mẹ con mình đi cửa sau, con thấy thế được không? Bông bảo mẹ ơi, hay mở quán cà phê đi mẹ! Con có ý tưởng này hay lắm! Mẹ bảo, mở quán cà phê ai bán, bộ con muốn mẹ về hưu để ở nhà ngồi bán cà phê? mà con có ý tưởng gì vậy? Nàng bảo, con nghĩ, nếu mở quán cà phê, con sẽ đặt tên quán là Big Bang, con sẽ trang trí quán bằng nhiều hình ảnh của Big Bang và sẽ thành lập FC. Ngoài ra, con sẽ để một bức tường để lấy chữ ký của 1000 khách hàng đầu tiên hâm mộ Big Bang.....Mẹ liền hỏi, vậy đối tượng khách hàng của con sẽ là ai? Nàng bảo, sẽ là các anh, chị và các bạn trẻ hâm mộ Big Bang mẹ ạ. Mẹ hỏi tiếp, vậy thì các bạn trẻ thì làm sao có tiền và thời gian để mà đi uống cà phê? nàng trả lời, ngoài giờ học vất vả ra, bọn con cũng phải có thời gian giải trí chứ! Với lại mẹ không biết thôi, chứ bây giờ bọn trẻ cũng nhiều tiền lắm nhé! toàn mua giầy Converse và đi xem phim ăn uống liên hoan nữa chứ ...(mẹ, choáng toàn tập, kiên quyết không hiểu :D)

Hồi cuối cấp 1, Bông chẳng thích nhạc Hàn. Suốt ngày Demi Lovato, anh em nhà Jonas, Selena Gomez, Miley.... Từ ngày lên cấp 2, ở nhà mẹ chẳng bao giờ thấy Bông nghe nhạc Hàn (vì mẹ không hoan nghênh), nhưng thỉnh thoảng mẹ lại thấy Bông nghêu ngao hát và nhảy theo mấy bài nhạc hot của Hàn. Mẹ hỏi Bông học ở đâu vậy? Bông bảo, con học ở lớp! Lúc nào rảnh thì bọn con tập hát và nhảy. Một hôm mẹ đang chuyển kênh TV thì Bông vào, nhìn thấy kênh có Big Bang đang hát, Bông xin mẹ dừng lại để nghe, mẹ đồng ý ngay, mục đích chính là xem Big Bang là ban nhạc nào mà khiến con gái mình mê mẩn đến vậy? Một chàng trai bước ra, Bông ngồi ngẩn ngơ xuýt xoa, ôi !!! Đẹp trai quá! Mẹ nhìn thấy lên tiếng, mẹ chẳng thấy đẹp trai gì cả, tóc thì nhuộm vàng hoe thế kia, hay ho gì con nhỉ? Bông bức xúc trả lời, ngày xưa mẹ có quen được ai đẹp trai như thế không? Mẹ:((, nhủ thầm đẹp cái gì mà đẹp, trông quá nữ tính!

Rồi mẹ ngồi ngẫm nghĩ lại, ừ cái thời mình trẻ, mình mê mẩn chàng bartender do Tom Cruise đóng trong phim Coktail, Patric Swayze trong phim Dirty Dancing, nhất là chàng hoàng tử trong mộng Andre Agassi, khiến mình khản hết cả giọng  ủng hộ Agassi mỗi khi xem chàng thi đấu. Bây giờ nghĩ lại, cũng thấy buồn cười thật :)).
Mình già thật rồi :((

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Háo hức - Hồi hộp - Hoan hô



 
(Ảnh sưu tầm)

Cuối cùng chiếc cúp vô địch đơn nam Wimblendon 2011 đã thuộc về Novak Djokovic! Trong trận đấu với Del Potro, Nadal bị chấn thương ở chân, mình đã dự đoán Djokovic sẽ vào chung kết cùng với tay vợt nước chủ nhà Andy Muray. Vậy mà không ngờ Nadal đã đánh bại Mardy Fish ở vòng tứ kết, rồi lại tiếp tục loại Andy Murray trong trận bán kết để lọt  vào chung kết cùng Djokovic.
Bước vào trận đấu, Djokovic thi đấu với tâm lý vô cùng thoải mái tự tin và thắng Nadal ở hai set đầu một cách dễ dàng với tỷ số 6-4, 6-1. Tới set thứ ba Nadal bỗng trỗi dậy, Djokovic lại liên tục mắc lỗi đánh bóng hỏng để Nadal thắng dễ dàng với tỷ số 6-1 khiến  mình bắt đầu lo lắng, liệu có xảy ra trường hợp tương tự như trận đấu giữa Federer và Tsonga hay không? Mặc dù Nadal đã rất cố gắng nhưng vẫn thua Djokovic ở set cuối cùng với tỷ số 4-6.
Đây là lần đầu tiên Djokovic giành được chức vô địch Winblendon và trở thành cây vợt số 1 trong bảng xếp hạng ATP. Mình bắt đầu thay đổi thần tượng, chuyển sang hâm mộ Djokovic từ cuối năm ngoái. Hy vọng cuối tháng 8 đầu tháng 9 năm nay, Djokovic sẽ tiếp tuc gặt hái thành công trong giải Mỹ mở rộng.