Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Vì sao quá yêu Em

Vậy là hôm nay mình đã tìm ra lời của  bản nhạc mà Richard Clayderman chơi  - Always. Cứ tưởng đó là một bản nhạc bí ẩn nào đó, nhưng hóa ra lại là một bài hát của ca sĩ Đài Loan nổi tiếng một thời Huang Pin Yuan (Hoàng Phẩm Nguyên) và Mo Wen Wei (Mạc Văn Úy) đọc lời  rap - Na Me Ai Ni  Wei Shen Me 那麼愛妳為什麼( Vì sao quá yêu Em).
Cách đây vài năm, đang trong lúc tâm trạng không vui, một người bạn đã gửi cho mình mấy bản nhạc của Richard Clayderman để nghe. Trong số đó,  Always đã khiến mình mê mẩn, nghe đi nghe lại mà không biết chán. Mình đã thêm vào mục, một trong những bản nhạc của Richard mà mình yêu thích nhất, chỉ sau Mariage D' amour, Voyage a Venise và  Souvenir D' enfance. Lần nào nghe bản nhạc này cũng khiến mình có cảm giác réo rắt một nỗi buồn.



Và đây là bài Na Me Ai Ni  Wei Shen Me  那麼愛妳為什麼 do Huang Pin Yuan và Mo Wen Wei hát (Tác giả bài hát gốc này hình như là người Hàn Quốc). Huang Pin Yuan  một thời quá nổi tiếng với bài Ni Shen me She De Wo Nan Guo 你怎麼捨得我難過(Vì sao Em nỡ để anh buồn) là một trong những bài bài hát tiếng Trung mình yêu thích mỗi khi đi hát karaoke.
Có một điều, cho đến tận bây giờ bản thân mình không lý giải được rằng, mình rất sợ nghe  những bài hát tiếng Việt sến, nhưng những bài hát tiếng Anh hoặc tiếng Trung sến thì lại thích nghe?





Vì sao quá yêu Em 那麼愛妳為什麼

Ca sĩ : Hoàng Phẩm Nguyên và Mạc Văn Úy
Lời dịch : Hsiang

" Chia tay Em là ngốc nghếch, là đúng hay sai
Là thấu đáo hay yếu mềm
Kết cục là yêu, là hận hay là gì đi chăng nữa
Nếu đó sự giải thoát
Thì tại sao vẫn còn lưu luyến ở trong tim?
Vì sao quá yêu Em


Đọc hát(Mạc Văn Úy)

Từ quan điểm của người phụ nữ, em muốn nói với anh rằng:
Cho dù anh có dâng cho em một tình yêu thắm thiết, 
Một con tim nồng nhiệt đi chăng nữa
Thì cũng chỉ khiến người ta coi như không quen biết mà thôi!
Nói thì anh không nghe, nghe thì anh không hiểu,
hiểu thì anh không làm, làm thì anh làm không xong, hừm
Bây giờ anh còn hát như vậy
Rốt cục ý anh là sao?

Đối diện với cuộc sống khó khăn đầy lạ lẫm và mơ hồ.
Những ngày đã qua dường như vẫn còn đang âm thầm chế nhạo anh
Chế nhạo sự buồn chán và dày vò của anh
Có lẽ , người ấy yêu Em nhiều hơn Anh... "


Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

Tin làng

Sáng nay đi chợ phố, thịt lợn, thịt bò vẫn bày bán la liệt tại các quầy. Lượn đi, lượn lại vài vòng chẳng biết mua gì. Thôi thì lại mua ít sườn về nấu món con gái mình yêu thích vậy! Mặc dù đã được cảnh báo rằng, dạo này dịch bệnh ở lợn và bò nghiêm trọng lắm! Đừng nên ăn, tạm thời chỉ nên ăn thịt gà, cá và trứng thôi! Ôi dào ôi, bác cứ vẽ chuyện, bi giờ ăn cái gì cũng sợ thì chỉ có nước nhà em tuyệt thực. Hơn nữa, ngày nào em chẳng chăm đọc báo, nghe đài, có thấy báo đài nói gì đâu.
Chiều, tự dưng muốn phóng xe về quê, định bụng chỉ ghé về chút rồi sang . Ai dè, chẳng hẹn mà nhà nào cũng về. Cả hội rủ nhau ở lại nấu bữa cơm tối ăn rồi mới sang. Mỗi lần về quê, mình rất thích lượn một vòng chợ quê, vì mình mê rau củ quả ở quê mình lắm, rau sâu có, rau mơn mởn có, tha hồ mà lựa chọn. Bảo cậu em chở chị đi chợ một lát. Ra tới chợ, có mấy quầy thịt mà chẳng thấy bầy hàng bán, chợ chỉ toàn rau là rau, đi đến cuối chợ thì cũng có được một hàng bán mà chẳng thấy người mua, chưa kịp hỏi han gì thì gặp ngay bà chị họ ở chợ, bà liền lôi ra thì thầm, em ơi dịch bệnh nghiêm trọng lắm, đừng mua thịt lợn nhé! nhà chú A, chú B, lợn mẹ, lợn con chết hết cả rồi, chẳng cần chôn chiếc gì cả, nhà ai cũng đem lên cầu đôi vất  xuống sông Hôm kia, nhà chú A còn mấy con lợn ốm, người ở phố về mua trả có 70 nghin đồng một con, chú ấy bực mình mắng cho một trận đuổi đi, ấy vậy mà hôm nay phải gọi người ta sang mua với giá có 100 nghìn một con để về làm lợn quay bán đấy cô ạ, tôi nghe nói ở  một số chợ trên  Thái Nguyên bây giờ còn cấm bầy bán thịt  lợn và thịt bò cơ. Trời ơi, vậy mà thủ đô nhà em chẳng biết gì, vẫn thấy dân tình vô tư mua về ăn ầm ầm. Với lại bác cho em hỏi tí, sao dịch bệnh lợn chết nhiều như vậy mà chính quyền địa phương lại không có hướng dẫn cách hủy là thế nào, sao lại đem ra sông mà vất như vậy. Ôi dào,chôn với chiếc cái gì, cứ vứt để giải quyết cho nhanh, thời gian đâu mà đào với chẳng chôn. Choáng !!!


Cô bé bán rau Chíp.

Gái làng

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Thơ thẩn của AQ

Trời Hà Nội mấy ngày nay mưa, lạnh, đường phố bẩn lép nhép.
Người Hà lội mấy ngày nay bận, mệt, người cứ thấy ươn ươn.

Sáng nay trời Hà Nội bỗng dưng hửng nắng.
Người Hà lội lòng cũng thấy ... tửng luôn.


Ngẫm

Trời mưa mãi cũng tạnh
Người ươn mãi lại tươi
Buồn mãi rồi sẽ vui
Bận mãi rồi sẽ hết

Cuộc đời vẫn còn dài hun hút ở phía xa...

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Chíp


Lọ mọ vào vnexpress.net đọc tin thế nào lại thấy ngay ảnh  cháu gái  yêu quí của mình trên đó, xin copy đưa về blog nhà mình để ngắm :).





Bé Hoàng Gia Hân (6 tuổi, học sinh trường Đoàn Thị Điểm) được bố mẹ mặc cho chiếc áo dài đỏ khá bắt mắt cũng có mặt ngay trong ngày khai mạc để nặn tò he. Bé cho biết thích nhất là được nặn ông già Tuyết.(vnexpress.net)

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Pattaya

Pattaya là một thành phố thuộc tỉnh Chon Buri, cách thủ đô Bangkok khoảng 165 km về phía Đông Nam. Pattaya trước kia là một làng chài nhỏ ở ven biển. Vào đầu thập niên 70,  trong cuộc chiến tranh Việt Nam, lính mỹ lập căn cứ quân sự Utapao cách Pattaya khoảng 70 km. Các khách sạn và quán bar bắt đầu mọc lên tại Pattaya để đáp ứng nhu cầu giải trí của lính mỹ.
Khi lính mỹ rút quân khỏi Thái Lan, Pattaya  bắt đầu trở thành điểm du lịch thu hút khách du lịch trên toàn thế giới.
Cuộc sống ban ngày của Pattaya vô cùng bình yên,chỉ có con đường chạy dọc theo bãi biển là có nhiều du khách đi lại, còn cuộc sống ban đêm ở đây thì vô cùng nhộn nhịp, dọc một số tuyến phố, các quán bar nhiều vô kể. Một số show biểu diễn dành cho người lớn bắt đầu hoạt động đến tận khuya.

 Một góc thành phố Pattaya.


Lên canô đi ra đảo.

 Bãi tắm ngoài đảo.

 
Một trong những quán ăn đẹp, nhiều cây xanh tại Pattaya.

Quán ăn bên đường.


Hàng hoa quả rong.

Một nhà hàng gần biển.

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

Du lịch đầu Xuân

Năm nay mẹ con nhà Bông chọn sáng ngày mùng 1 xuất hành đâm ra lại hay. Sáng phóng xe lên sân bay, đường vắng như chùa Bà Đanh. Mình rú ga ầm ầm như thanh niên mới lớn vừa được cầm vô lăng. Cảm giác phiêu vô cùng. Khiến các bạn trẻ ngồi sau cứ luôn mồm nhắc nhở, bác ơi, bốc vừa thôi! Lên tới sân bay mới lại càng phê. Chẳng có cảnh chen lấn xô đẩy, người đưa, kẻ tiễn. Hộ chiếu, hành lý đưa lên quầy, một phút đã có boarding pass trong tay. Làm thủ tục công an sân bay cũng chẳng phải xếp hàng.
Sang tới Bangkok, thời tiết không quá nóng nực, nhưng cũng khiến mình tạm quên đi không khí Tết tại quê nhà. Lần đi chơi này là để cho Bông vui chơi là chính, nên mẹ chẳng có kế hoạch gì cho riêng mình, ngoài việc tháp tùng và hưởng ứng con gái tham gia các trò chơi.
Xuống Pattaya lần này là mẹ hài lòng nhất, khách sạn đẹp và gần biển, thưởng thức được nhiều món ăn ngon, khám phá được vài quán cà phê đẹp, ủng hộ con gái tham gia đầy đủ các trò chơi ở ngoài đảo.

Đầu tiên là dù bay

Rồi đến lặn biển
Ngồi quả chuối
Lái Scooter

Chán bơi ở biển lại về khách sạn bơi, lặn

Cũng đi shopping như ai

Gái xinh xuống phố:))


Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Đổi thay


Quê tôi ở một huyện ngoại thành Hà Nội, cách nơi gia đình tôi sinh sống chỉ chưa đầy 30 phút chạy xe. Mặc dù bố mẹ tôi thoát ly từ thời còn rất trẻ, nhưng tôi  đã có một thời gian tuổi thơ sống cùng bà ngoại tại nơi này. Thời đó, cây cầu Thăng Long mới bắt đầu được thi công,  hàng ngày tôi đều nghe thấy tiếng gõ đập ầm ầm vọng về từ nơi thi công chiếc cầu ấy. Việc đi lại không được thuận tiện như bây giờ. Ông tôi công tác tại Vĩnh Phúc, nhưng chỉ cuối tuần ông  mới về nhà, đấy là  thời đó ông tôi còn có xe máy làm phương tiện đi lại. Còn bố mẹ tôi thì công tác tại Thái Nguyên, hàng vài tháng mới về thăm tôi một lần. Bà tôi làm cô nuôi dạy trẻ ở quê nên bố mẹ tôi phải gửi tôi về ở với bà cho bà đỡ buồn. Gia đình ông bà tôi không làm nông, nhưng lại sống ở quê khiến tôi bị lạc lõng vô cùng, tôi chẳng có bạn là mấy. Ký ức tuổi thơ của tôi gắn liền với những  ngày  tháng một mình rong ruổi trên những con đường làng lát gạch đỏ rất đẹp. Giờ giấc sinh hoạt ở quê lại khác biệt. Khi nhà tôi ăn cơm tối thì cả làng vẫn còn đang đi làm đồng chưa về, khi mọi người chuẩn bị ăn cơm thì tôi chuẩn bị phải đi ngủ. Tôi không được ra sân kho vui chơi cùng mọi người. Rồi đến năm lớp bảy tôi cũng được chuyển về sống cùng bố mẹ. Mỗi năm chỉ hai lần, Hè và Tết là tôi lại được về quê.

Cuộc sống quê tôi thay đổi từng ngày,  những thế hệ sau ở quê tôi học hành ngày càng tốt hơn.  Vậy mà  vẫn còn một số tập tục ở đây không hề thay đổi. Vẫn còn quan niệm " Nhất nam viết hữu,thập nữ viết vô", đám cưới ăn vài ngày, đám ma cũng phải ăn vài bữa. Tôi thầm nghĩ, đám cưới ăn vài ngày, ừ thôi còn dễ hiểu, hỷ sự mà, phải ăn uống linh đình để còn chúc mừng hai họ. Vậy còn đám tang và sang cát, có gì vui mà phải ăn uống linh đình thế nhỉ?
Mỗi một năm về quê chúc Tết, tôi lại thấy quê tôi bị mai một dần đi những nét quê. Nhất là từ khi có dự án cây cầu Nhật Tân sẽ đi qua làng tôi, người dân quê tôi rất nhiều nhà bỗng trở thành tỉ phú. Nhiều nhà cao tầng mọc lên san sát, con đường vào làng, vào thôn trước đây lát gạch đỏ đẹp vô cùng giờ đã được thay thế bằng đường đổ bê tông. Mỗi lần về quê sang, bố mẹ tôi liên tục cập nhật mọi thông tin của cả làng. Nào là nhà ông A bán bao nhiêu đất được bao nhiêu tiền. Nào là nhà bà B con cái đánh chém nhau sứt đầu mẻ trán vì đất đai. Chuyện trong nhà ngoài ngõ, chỉ cần một buổi về quê ăn cỗ thôi là gi gỉ gì gi, chuyện gì cũng biết.
Cách đây hai năm bố mẹ tôi thông báo,ông bà quyết định sẽ xây nhà ở quê. Mấy chị em tôi ai cũng gàn, vì bố mẹ tôi tuổi đã ngoài bảy mươi, tuổi già như vậy rồi chỉ nên nghỉ ngơi, vui chơi dưỡng già, nhất là lại không về quê sống. Hơn nữa, nhà tôi còn có nhà thờ Tổ, hiện vẫn còn kê chiếc giường cưới của bố mẹ tôi cách đây hơn bốn mươi sáu năm và cả sập gụ, tủ chè vẫn còn đó, tạị sao lại phải xây nhà làm gì? Hóa ra là bố mẹ tôi bị áp lực từ họ hàng kích bác, rằng các bác mang tiếng là con cháu nhà cụ chánh tổng, đi thoát ly từ sớm. Mang tiếng có của vậy mà không xây nổi cái nhà.
Bị con cái phản đối kịch liệt chuyện xây nhà, hai ông bà chuyển sang hoạt động bí mật, tự thuê thiết kế và nhờ tính ngày động thổ, khi tôi biết là sẽ xây nhà cao tới bốn tầng thì tôi góp ý với bố tôi rằng, bố mẹ xây như vậy thì sẽ mất hết cảnh quan của  nhà thờ Tổ bên cạnh, chi bằng nhà mình vẫn xây nhưng con sẽ nhờ thiết kế cho hợp với cảnh quan của nhà mình, kệ thiên hạ đi bố ạ. Bố tôi liền bảo,bố mẹ già rồi,chẳng biết sống được bao lâu, ước nguyện xây lấy cái nhà cho con cháu sau này có chỗ đi về, mà đã xây thì cũng phải xây cho bằng hàng xóm láng giềng.
Vậy là hai ông bà hì hục xây nhà,con cháu bận công bận việc chẳng giúp được gì. Xây gần một năm thì nhà cũng xong, nhìn bố mẹ tôi vui mừng giới thiệu nhà cho bà con họ hàng mà lòng tôi chẳng thấy vui, nhưng cũng tự an ủi mình rằng, chỉ cần bố mẹ tôi vui, khỏe thôi là chúng tôi hạnh phúc lắm rồi. Nhà xây xong đã được hai mùa Tết, vậy mà bố mẹ tôi về ở chẳng được là mấy ngày. Có lần bố mẹ  tôi quyết định  xách vali về quê sống một tuần, hai tối đầu con cháu tối nào cũng về ăn tối cùng rồi mới sang. Đến ngày thứ ba tôi đã thấy bố tôi xách vali trở về nhà. Tôi gặng hỏi thì ông bảo rằng, con ơi, bố không thể ngủ được. Tối mới 8 giờ cả làng đã tối thui im ắng, còn đêm đang ngủ thì chó sủa ầm ầm, vừa chợp mắt một chút, trời chưa sáng gà đã gáy liên hồi. Thôi, bố lại về nhà sống thôi!




Tân - cổ giao duyên


Hai chị em Tin và Chíp



Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

Trở về

Nhắc đến hai từ đi chơi, ai mà chẳng thích, vậy mà vừa xa Hà Nội được năm ngày mình đã nhớ nhà da diết, không muốn ăn chơi du ngoạn nữa mà chỉ muốn được trở về ngôi nhà thân yêu của mình ngay.  Dường như tuổi càng cao, càng không muốn đi chơi đâu dài ngày nữa cũng nên:).
Vừa bước chân vào nhà, cảm giác vô cùng ấm áp, nhìn lướt qua nhà một lượt, những chậu hoa vẫn nở tươi tắn mặc dù thiếu bàn tay chăm sóc của gia chủ mấy ngày, của đáng tội, tối trước hôm đi chơi, mình đã mất bao công sức chăm tưới kỹ càng nên cây vẫn đủ độ ẩm.
Vất vội vali ở phòng ngoài, vào bật bếp, bắc ngay một nồi mùi lên bếp đun cho toả hương thơm khắp nhà để ngôi nhà có thêm không khí Tết. Hương thơm của nồi mùi mới tuyệt làm sao! mùi Pure Poison của Dior hay No. 5 của Chanel cũng không thể sánh được với mùi nước lá thơm của cây mùi Việt Nam.
Ngày mai sẽ bắt đầu một ngày làm việc sau một kỳ nghỉ dài. Tháng Giêng là tháng ăn chơi của nhiều người, còn với riêng mình sẽ là một tháng đầy áp lực với một loạt công việc mà mình sẽ phải lo giải quyết. Cầu mong mọi việc sẽ thuận lợi trong tháng đầu năm này. Để rồi sẽ lại có những ngày rong ruổi, bù đắp cho những tháng ngày phải cày cuốc. Có cày  thì mới có chơi....hehe

Chúc Mừng Năm Mới !!!

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Cung Chúc Tân Xuân

Chỉ còn vài giờ nữa thời khắc giao thừa sẽ tới. Kính chúc mọi người Năm mới - Tân Mão tràn đầy niềm vui, công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc, an khang thịnh vượng. Vạn sự như ý!

Chúc Mừng Năm Mới!!!



Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Chợ Hoa Tết


Hà Nội ngày 29 Tết mưa lạnh, trên phố vắng vẻ người đi lại nhưng chợ hoa Nghi Tàm tấp nập người ra vào mua bán. Khó khăn lắm nhà Bông mới kiếm được một chỗ đỗ xe để đi ngắm trăm hoa khoe sắc.






Nhiều hoa quá, không biết mua loại nào bây giờ đây?