Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

Rồi cũng bình yên



Chiều qua trời đang nắng nóng, bỗng mây đen kéo đến phủ kín cả một góc trời. Tuy không vần vũ như ngày 18, nhưng cũng có một trận mưa lớn đổ xuống, cuốn trôi đi hết "bụi trần" của những ngày oi ả vừa qua. Chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc tháng 5. Một tháng không bình yên với cá nhân tôi và cũng là tháng không bình yên của không biết bao nhiêu người!


Tuần trước, trên đường đưa một người quen lên sân bay về nước. Bà đã nói với tôi, H à, tôi không ngờ sự việc 513 xảy ra trên đất nước cô kinh khủng đến vậy. Từ trước đến nay, Việt Nam thu hút các nhà đầu tư nước ngoài bởi hai điều. Thứ nhất là nhân công giá rẻ, và  tình hình chính trị, an ninh xã hội ổn định. Vậy mà.... Tôi không muốn nhắc lại câu chuyện buồn mới xảy ra trên đất nước tôi, nên chủ động chuyển chủ đề khác. Tôi hỏi bà, khi nào bà sẽ lại sang Việt Nam?  Bà bảo,  sang tháng tôi sẽ lại sang. Cô biết không, sau những gì xảy ra như vậy, tôi tin rằng chính phủ Việt Nam sẽ có những chính sách giải quyết hợp lý để bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho nhà đầu tư nước ngoài tại Việt Nam. Rồi bà nói đến đạo Cơ Đốc của bà một cách say sưa như một nhà truyền đạo có nghề. Bà bảo, đạo của tôi luôn nói đến "yêu thương".  " Tín, Vọng, Ái" (tin tưởng, hy vọng và yêu thương). Khi con người xuất phát từ yêu thương, sẽ xóa tan đi tất cả mọi sự khổ đau....Bà bảo, cô biết không, chiều ngày 18 tháng 5 vừa qua, Hà Nội trời đang nắng chói chang, bỗng mây đen vẫn vũ đen kịt cả bầu trời. Sấm chớp ầm ầm. Đó là sự nổi giận của Chúa Trời. Khung cảnh lúc đó thật đáng sợ, khiến tôi nghĩ, liệu sẽ có điều không hay xảy ra với Việt Nam? Rất may, sau đó mưa ngớt. Mây đen đã lùi đi, mặt trời lại mọc đỏ au ở phía tây, một lúc sau hoàng hôn mới tắt hẳn. Điều đó chứng tỏ rằng, mọi việc rồi sẽ ổn.... Tôi rất tiếc, hôm đó vẫn phải vùi đầu ở văn phòng, nên không được chứng kiến những thay đổi bất thường của thời tiết bên ngoài. Bà bảo tôi, nên đi nghe truyền phúc âm mỗi khi có thể. Biết đâu tôi lại thích. Tôi nói, tôi không có tín ngưỡng. Nhưng cả nhà tôi theo đạo phật, nên tôi chỉ biết thắp hương thờ các cụ tổ tiên. Chứ tôi không biết khấn cầu. Tôi nghĩ, tôi là người tu tại tâm. Nên sẽ không có nhu cầu đi nghe giảng đạo. Bà bảo, trước đây tôi cũng theo đạo Phật . Vậy mà gần 40 tuổi tôi mới chuyển sang đạo Cơ Đốc. Nếu cô thích, tôi sẽ gửi cho cô một cuốn Kinh Thánh để cô đọc. Tôi cảm ơn bà cho phải phép, chứ một kẻ "vô sư vô sách" như tôi, chắc sẽ chẳng có thời gian dành cho việc đọc sách Kinh Thánh.
Chia tay bà, tôi ra về trong một tâm trạng nặng nề và mệt mỏi. Đã mấy tuần rồi tôi thấy lòng trĩu nặng bởi những thứ không đâu ập đến. Tôi nghĩ, sẽ phải tự điều chỉnh mình, thoát khỏi những phiền muộn vu vơ. Nhưng rồi, cũng không thể thoát ra được, vì mọi thứ dường như vẫn còn quanh quẩn ở đâu đây.

Sau trận mưa lớn chiều qua. Bỗng dưng tôi cảm thấy nhẹ lòng, như được giải thoát hết mọi lo âu phiền muộn. Chỉ là tạm thời thôi, nhưng tôi vẫn hy vọng, những ngày bình yên rồi cũng sớm trở lại!



Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Đau lòng!


Đốt phá

Cả nước đang đồng lòng hướng về biển Đông, nơi các chiến sĩ đang phải đối mặt với sự nguy hiểm khôn cùng, thì ở trên bờ, những kẻ ngu xuẩn núp bóng người yêu nước đã phá hoại, cướp bóc của cải của các doanh nghiệp nước ngoài tại Bình Dương và Đồng Nai. Sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên trong đời tôi phải chứng kiến những cảnh tượng đau lòng này xảy ra. Những nhà đầu tư nước ngoài tại Việt Nam, qua một đêm bỗng chốc đã đi đến phá sản. Nhà máy bị đốt, tài sản bị cướp bóc. Két sắt của công ty họ cũng bị cướp mang đi. Họ bỗng chốc mất tất cả. Không những thế, họ còn bị uy hiếp đến cả mạng sống của mình. Họ luôn miệng phải gào hét lên rằng: tôi không phải là người Trung Quốc! Hàng nghìn công nhân sẽ mất việc. Hàng vạn công nhân phải tạm ngưng công việc của mình để các doanh nghiệp trên địa bàn các tỉnh khác bảo toàn tính mạng và tài sản của mình. Thật đau lòng! Họ thể hiện tình yêu đất nước đến vậy sao? hay là họ đang bôi xấu hình ảnh của nước nhà? Khiến cho chính bản thân những người đi bạo loạn đã nghèo, nay lại càng nghèo thêm? Họ đã tự đập " bát cơm manh áo " của chính mình và của những người công nhân vô tội khác. Thật thiển cận và  thật đáng thương! Giá như sự" anh hùng" của họ được phát huy khi cần thiết ở trên biển đảo thì tốt biết bao! Tất cả dân thường trên toàn thế giới này đều là những người vô tội. Họ muốn làm ăn chính đáng và được hưởng một cuộc sống bình yên. Hãy yêu nước một cách sáng suốt và có Văn hoá!Xin đừng ngu xuẩn bôi xấu thêm hình ảnh của Việt Nam trong mắt bạn bè thế giới!
 Cướp bóc

 
Số phận của người nhà các doanh nghiệp Đài Loan đang bị đe dọa



Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Những năm tháng đã qua


Tuần vừa rồi được nghỉ dài ngày. Cả đại gia đình nhà Bông lên đường đi biển Cửa Lò. Cũng vài năm rồi, cả đại gia đình mới có dịp sum vầy đông đủ như thế. Mặc dù biển Cửa Lò mấy ngày đó rất đông, nhưng do "công tác hậu cần" đã được chuẩn bị từ trước, nên kỳ nghỉ vô cùng thuận lợi, vui vẻ. Hôm nay ngồi lục mấy tấm ảnh cũ. Giật mình khi thấy mấy tấm ảnh chụp tại bãi biển Cửa Lò cách đây đã 19 năm rồi. Ngày đó, mình vẫn còn "vô sản". Còn bây giờ, đã có một "tài sản kếch xù" đi tháp tùng.

Đây là tấm hình được chụp tại Cửa Lò cách đây 19 năm - năm 1995




Và đây là những tấm hình chụp vào tháng 5 năm 2014, cũng tại bãi biển đó





Bây giờ mẹ nàng hết thời dậy sớm đón bình minh trên biển rồi thì đến lượt nàng



Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Tháng 5


Lại một mùa hè nữa đã tới. Mới nắng đầu mùa mà đã khiến cho làn da rám nắng, đỏ rát.
Cảm giác thật dễ chịu khi được trở về căn nhà thân yêu sau những ngày đi vắng. Nghỉ ngơi một ngày rồi lại bắt đầu những tháng ngày bận rộn. Thời gian trôi nhanh đến không tưởng. Vèo một cái, lại sắp đến giữa năm. Những kế hoạch cho riêng mình vẫn còn đang ngổn ngang, chưa được thực hiện. Cứ lơ lửng thế này, không biết đến khi nào mới giải quyết xong cho nhẹ cái đầu?  Nói là vậy, nhưng để thành hiện thực, không đơn giản một chút nào! Thôi thì, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên!

Tháng này, tôi vẫn mua những bông hoa trắng tinh khiết để cắm trong căn phòng của mình.