Bây giờ đang là mười giờ sáng ngày 24 tháng Chạp. Chỉ còn vài ngày nữa là Tết. Tôi cảm thấy ngột ngạt khi phải lái xe đi trên phố vào những lúc như thế này. Nhìn những dòng xe nối đuôi nhau, những chiếc xe máy lạng lách, rẽ ngược, rẽ xuôi. Đủ khiến tôi hoa mắt, chóng mặt. Mấy hôm nay, lượng xe lưu thông trên phố đông chưa từng thấy. Xe từ các tỉnh đổ về, xe biển xanh, biển trắng nườm nượp nối đuôi nhau đến các cơ quan ban ngành ở trung ương chúc Tết. Năm nay, trên phương tiện truyền thông phát đi phát lại tin, lãnh đạo ra chỉ thị " Cấm chúc tết lãnh đạo" khiến tôi bật cười. Mặc dù tôi là người may mắn, được làm việc trong môi trường không phải biếu quà các sếp, mà chỉ có các sếp tặng nhân viên mỗi dịp Tết đến. Nhưng tôi cũng thừa biết. Cấm thì cứ cấm. Ai dám không đi Tết lãnh đạo? Trên một số tuyến phố có trụ sở của các bộ ngành, ô tô xếp hàng dài chờ người vào chúc Tết. Bây giờ, vào những nơi ấy, có mấy ai đi tay xách nách mang gì đâu. Gọn nhẹ thì xách cái ca táp. Cồng kềnh hơn chút thì là túi rượu ngoại. Cứ thế, dòng người ra vào không ngớt. Ngày xưa các cụ có câu " phú quý sinh lễ nghĩa". Nhưng bây giờ, chưa " phú quý" thì cũng cố phải " lễ nghĩa" cho phải phép thôi.
Sáng nay tôi có việc phải ra ngoài, xe cứ phải nhích từng mét trên con phố đông đúc người qua lại. Bỗng nghe một tiếng rầm. Quay lại ngó. Một thanh niên đi xe máy đâm rầm vào đuôi xe tôi rồi ngã bổ chửng trên đường. Thấy hắn lò dò đứng dậy dựng xe lên, tôi mở cửa ra hỏi hắn. Đi đâu mà vội vã thế? Sao lại đi vào làn ô tô rồi đâm rầm vào xe tôi là sao? Mấy người đi trên đường cũng bức xúc nói chêm vào. Đi kiểu gì vậy? Sao lại đâm vào xe của người ta? Tôi chỉ hé cửa nói vậy thôi. Chứ không xuống xe ngó nghiêng cái đuôi xe làm gì. Vì đằng sau xe tôi là những dòng xe đang nối đuôi nhau dài vô tận. Tôi đoán, cùng lắm là móp một chút, nhẹ hơn thì chỉ xước sơn. Tôi mà dừng lại, cả tuyến phố tắc đường. Hàng trăm con mắt đổ dồn vào tôi ngó nghiêng. Vậy nên tôi để cho hắn đi, rồi tiếp tục hành trình nhích tiếp từng mét. Về tới chỗ đỗ xe ở văn phòng tôi, cũng quên chưa ngó xem cái đuôi xe của tôi nó xước xát ra làm sao.
Hai tuần vừa qua, tôi không có thời gian đi tập gym. Người bắt đầu thấy khó chịu. Nhưng tôi chẳng thể làm cho cuộc sống của mình dễ chịu hơn vào lúc này - khi không thể sắp xếp được thời gian. Dù chỉ chui vào đó tập 30 phút thôi cũng khiến tôi dễ chịu lắm rồi. Tôi đang ở trong trạng thái căng thẳng toàn thân, khi chưa hoàn thành xong được một đống việc xảy ra cùng một lúc. Tết đã khiến cuộc sống vốn đang bình yên của tôi bị đảo lộn thực sự. Tôi sợ sự vội vã. Mỗi khi phải gấp rút đi đâu, hay làm việc gì, tôi đều nhủ thầm, cứ bình tĩnh, cẩn thận, không đi đâu mà vội! Để tự trấn an mình. Nhưng trên thực tế, trong lòng tôi đang nghĩ đến trăm việc ngổn ngang. Trong đầu tôi đang tính, làm thế nào để nhanh chóng giải quyết xong mọi việc trong thời gian sớm nhất có thể? Để trước khi nghỉ Tết vài ngày, được nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Tối hôm qua, sau khi giải quyết xong số việc trong ngày. Người mệt mỏi chẳng muốn ăn gì. Ngồi nói chuyện cùng con gái. Tôi buột miệng hỏi nàng một câu, mà hình như năm nào tôi cũng hỏi nàng câu đó, con có thích Tết không? Nàng bảo, có chứ ạ. Con vừa được nghỉ học, vừa được đi chơi. Lại còn được mừng tuổi nữa chứ. Không thích sao được. Còn tôi, tôi sợ Tết lắm rồi. Sợ nhất là tháng trước Tết. Có bao nhiêu việc nhỏ, việc lớn phải làm. Đến 29 tết, tôi mới thực sự được nghỉ ngơi, đi ngó nghiêng chợ hoa, sắp xếp trang trí lại nhà cửa. Thích nhất là ngày Mùng 1, Mùng 2. Tôi sẽ được sống với một Hà Nội rất khác, một cuộc sống tĩnh lặng, không ồn ào, không tắc đường,
không tiếng còi xe... Tất cả gợi nhớ về Hà Nội của mấy chục năm về trước.
Bao giờ cho đến ngày xưa!