Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Buồn bực cuối tuần

Tối qua lên mạng đọc tin mới biết, ba tàu hải giám của Trung Quốc trắng trợn xâm phạm lãnh hải Việt Nam, cắt cáp của tàu thăm dò Bình Minh 02. Không những thế, bọn chúng lại còn uy hiếp và vu khống tàu Việt Nam xâm phạm lãnh hải của bọn chúng nữa chứ, mịa ! cậy lớn nạt bé à? Trong lòng dấy lên một nỗi buồn và vô cùng căm phẫn cái bọn vừa ăn cướp vừa la làng này!
Nén đau thương  buồn bực lại để theo dõi trận thi đấu giữa Novak Djokovic và Juan Martin Del Potro. Đang xem dở thì  phải dừng lại bởi  ánh sáng không đảm bảo cho trận đấu, sẽ tiếp tục thi đấu vào ngày mai, mất hứng vô cùng !

Trằn trọc mãi, hơn 3h sáng mới ngủ được, bụng bảo dạ không sao, mai là cuối tuần ngủ nướng được mà! Đang say sưa giấc nồng thì bị cái loa khỉ gió của Trung tâm giới thiệu việc làm Hà Nội  bật nhạc ầm ĩ làm mình không thể ngủ được nữa (muốn vác đơn đi kiện về việc gây mất trật tự công cộng quá! nhưng cả nhà bảo hâm à, bà kiện ai? ). Sau khi phải  nghe vài bài sến xỉa gì đó thì bắt đầu đến bài hát " Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi " khiến mình tỉnh hẳn ngủ. Muốn bật dậy mặc quần áo đi đả đảo bọn khựa này quá!!!
DẬY MÀ ĐI HỠI ĐỒNG BÀO ƠIIII

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Ca sĩ hát không cát xê

Hơn một tháng nay đoàn ca sĩ không chuyên " TECO U50 " tuần nào cũng chạy sô các sự kiện. Chỉ có điều, những ca sĩ bất đắc dĩ này quá vất vả vì số lượng công việc không được giảm đi chút nào, cát xê thì chẳng được lĩnh, thế nên chẳng có tiền mua mỹ phẩm để mà make up, muốn giải nghệ quá :D!

Thanh Hằng năm nay là đại diện hình ảnh của Taiwan Excellence

 Cười hết cỡ khi được khán giả vỗ tay ủng hộ
(Grand Plaza 17/4)
Tại khách sạn Sheraton 5/5


 Tiệc chia tay 26/4

 Gái xinh trước giờ biểu diễn :))

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Nhà phố



 Ngôi nhà mình đang ở chuẩn bị kỷ niệm mười năm ngày ra đời. Có lẽ đúng vào dịp đó, nhà mình ở mới chính thức được gọi là nhà phố. Dù đã được gắn biển phố từ lâu lắm rồi, nhưng mình vẫn gọi nó là con đường làng. Thời sinh viên, mình rất thích rong ruổi qua con đường này. Hai hàng cây phủ rợp bóng, dọc theo bên đường  là môt con mương chạy dài, có rất nhiều hoa súng nở vào mùa Hè. Mùi hương lúa thơm phảng phất bay qua, khiến cho tâm hồn mình thêm chút bay bổng mỗi khi đi ngang qua con đường này.
Cùng với sự phát triển bùng nổ bởi các đô thị bao quanh thành phố. Đường làng  ngày xưa đã bị những chiếc xe chở cát, sỏi, vật liệu xây công trình cày xới, biến thành những ổ voi. Khủng khiếp hơn là, cách đây vài năm, có những buổi sáng thức dậy đi làm, ra ngoài đường, bạn có thể nhìn thấy hàng loạt đống đất phế thải đổ chình ình giữa đường. Con đường đau khổ đã được đặt tên cho đường 32 rồi chứ không mình cũng lấy " thương hiệu" đó đặt tên cho cái phố nơi mình đang sống. Vì làm gì có phố nào vừa bụi bẩn vừa nhiều ổ voi như cái phố nhà mình. Đợi mãi gần mười năm, năm nay mới thấy bắt đầu đào bới, đặt cống, làm đường, làm đến khi nào mới xong thì chỉ có Chúa mới biết được..
Cách đây sáu năm, trong một lần lái xe trở con gái đi ăn tối từ nhà bạn ở trung tâm Hồ Gươm về nhà. Bông thủ thỉ với mẹ, nhà cô J thích mẹ nhỉ, vừa đẹp vừa ở phố, đi lại thuận tiện. Con sẽ phấn đấu học giỏi, sau này mua cho mẹ một cái nhà mặt phố để mẹ ở cho tiện. Mẹ liền an ủi con gái, con nói thế, chứ nhà mình cũng là mặt phố mà! Nàng có lẽ đang trăn trở nên không để tâm vào câu nói của mẹ lắm.
Một tháng sau, vào một buổi tối, Bông chạy từ phòng mình sang nói chuyện với mẹ, giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng có vẻ rất căng thẳng. Mẹ ơi, tình hình học hành của con kiểu này, khó có thể mua nhà mặt phố cho mẹ được lắm mẹ ạ! Mẹ hỏi sao vậy con? nàng trả lời rằng, học ngày càng khó mẹ ạ! Rồi nàng lại chạy sang phòng mình ngồi vào bàn học tiếp. Một tháng sau nữa nàng lại chạy sang hỏi. Mẹ ơi, có phải hôm trước mẹ nói nhà mình là nhà phố đúng không ạ? mẹ trả lời ừ, nàng vỗ tay đánh đốp một cái rồi nói, vậy là khâu nhà mặt phố của mẹ đã được giải quyết xong rồi mẹ nhé! nói xong, nàng thở phào nhẹ nhõm đi về phòng mình :)).
Thời gian trôi đi thật nhanh, năm nay phố nhà Bông chuẩn bị được nâng cấp lên thành hai làn đường, mẹ vẫn trêu Bông rằng, cảm ơn con yêu nhé! vậy là con đã giải quyết xong khâu nhà mặt phố cho mẹ rồi!.Nàng bây giờ đã lớn, nên chỉ tủm tỉm cười rồi nhẹ nhàng nói, thôi mà mẹ, đừng nói chuyện đó nữa mà!

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Chị cả

Là chị cả của bốn đứa em, chị có tính cần cù chịu khó từ nhỏ. Em còn nhớ, khi mấy chị em đã lớn lên một chút, nhà mình có rất nhiều họ hàng ở quê lên học ở cùng để đỡ đần công việc trong nhà. Các em thì vô tư, chẳng biết làm gì ngoài việc đi học, ăn và chơi. Còn chị đi học thì thôi, chứ hễ ở nhà là suốt ngày tần tảo cùng mọi người làm hết mọi việc vặt trong nhà. Học xong ra trường. Chị đi làm rồi lấy chồng luôn. Một năm sau thì chị sinh em bé. Vậy là cuộc sống của chị bắt đầu tất bật từ đó. Người ngoài nhìn vào thì thấy chị sướng, nhưng bố mẹ và các em thì thương chị vô cùng vì chị vất vả nhất nhà. Đã thế, khi cả đại gia đình chuyển về sống cùng một khu thì nhà chị lại một mình một nơi. Tính chị hay cả nghĩ, lại quá hiền lành, thật thà và luôn lo nghĩ cho những người xung quanh, vậy nên cuộc sống của chị  không lấy gì làm dư dả. Nhiều lúc, cả nhà chỉ mong muốn chị nghỉ việc sớm rồi chuyển về ở gần bố mẹ và các em, tìm một công việc đơn giản gì đó để làm, nhưng điều đó là không thể, vì chị còn có gia đình và công việc ràng buộc.
Vậy mà chỉ có trong vòng gần hai tháng, cuộc sống của gia đình chị đã có những bước đột phá. Chị quyết định chuyển cơ quan, nơi đã gắn bó với chị hơn 20 năm để về một nơi có thu nhập thấp hơn, nhưng con người ở nơi mới này đều chân thành và hiền lành như chị. Rồi đại gia đình lại quyết định tìm mua cho chị một căn nhà để chị ở gần bố mẹ cùng các em.
Tháng 5 năm nay có thể gọi là tháng " Tam hỷ lâm môn " của chị. Chị bắt đầu công việc mới ở một cơ quan mới, chuyển đến ngôi nhà mới và thêm một tuổi mới. Có thể chị vui thì ít, mà lo thì nhiều, nhưng bố mẹ và các em thì vui và cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Vậy là từ nay trở đi, đại gia đình mình được gần nhau hơn nữa, cả nhà lại có thêm một điểm tụ tập vui vẻ. Luôn mong chị thêm một tuổi, bớt lo nghĩ và lạc quan yêu đời hơn trong cuộc sống!


Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

2011 - Năm của Djokovic !!!

(ảnh sưu tầm từ internet)

Liệu có quá sớm khi tôi nói rằng, năm 2011 này là năm của Djokovic, khi còn những ba giải Gland Slam chưa diễn ra trong năm nay ? Không hề sớm, nếu như bạn đã theo dõi những trận đấu trong năm nay của Djokovic. Nhất là trận chung kết Madrid Masters đêm nay giữa Djokovic - Nadal. Một trận đấu khiến tất cả những người hâm mộ anh không nhiều lần phải đứng dậy vỗ tay thán phục. Trước khi trận đấu diễn ra, tôi đã vô cùng hồi hộp, vì sân đất nện là sở trường của Nadal.
Mặc dù Nadal được mệnh danh là " Ông vua sân đất nện" và có lợi thế khi thi đấu trên sân nhà, được vô cùng nhiều người hâm mộ ủng hộ cùng với một thể lực vượt trội, nhưng cũng không thể thắng nổi Djokovic, một tinh thần thi đấu rất cao, tâm lý vô cùng vững vàng.
Vô địch Madrid Masters lần này là giải vô địch Masters 1000 thứ 3 của anh trong năm nay. Cuối tháng 5 này sẽ là giải Roland Garros, hy vọng năm nay sẽ là năm để anh thể hiện bản lĩnh của mình.

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

Bông và các bạn


Mặc dù Bông đã "tốt nghiệp" cấp 1 được hai năm rồi, nhưng năm nào các bạn học cùng lớp cấp 1 cũng tổ chức gặp nhau ít nhất một vài lần. Nhìn các con mỗi lần gặp gỡ đều ôm nhau nhảy lên vui sướng, tay bắt mặt mừng, ngắm nhau xem bạn nào năm nay thay đổi diện mạo hơn năm trước. Lòng các bố, các mẹ cũng khấp khỏi mừng vui khi nhìn thấy các con đã lớn khôn. Nghỉ lễ năm nay, dù không hẹn nhau sớm, nhưng những gia đình không đi du lịch vì sợ chốn đông người rủ nhau cho các con về trang trại nhà một bạn nghỉ ngơi. Cho con trẻ được vui chơi dân dã, tận hưởng không khí trong lành của một vùng quê yên tĩnh.

Các bạn gái bây giờ đã lớn rồi, có thể thay các mẹ làm một vài món ăn để thể hiện tài nữ công gia chánh.

Thể hiện món nem.

Sắp xếp những món ăn ra bàn để chuẩn bị mời các phụ huynh ra măm.

Sinh nhật bạn đúng ngày 1-5. Có cả bánh ngọt và hoa dại.
Rủ nhau lên rừng chơi.

Rồi lại lôi ghe cá của ông ra nghịch.

Xác định trước, không biết chèo nếu bị lật ghe thì sẽ bơi.

Chèo mỏi cả tay rồi mà vẫn chưa muốn lên bờ.