Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Chuyện bây giờ mới kể(1)


Khi Bông chuẩn bị vào lớp một, mẹ rất đau đầu về chuyện lựa chọn trường học cho con. Tiêu chí đầu tiên của mẹ là, tiếng Việt phải chuẩn đã, rồi mới học đến tiếng nước ngoài, giờ học không quá sớm để mẹ còn thư thả đưa con gái đi học rồi mới đi làm, đỡ phải đi lang thang sớm. Hồi đó, tất cả các trường công lập đều bắt đầu học từ 7h30 sáng. Quá sớm cho một bé 6 tuổi mới đi học. Cuối cùng mẹ cũng tìm ra, duy nhất là trường Thực Nghiệm có giờ học bắt đầu từ 8 h.  Gọi điện đến trường hỏi thì được biết, nhà trường đang bán hồ sơ, mẹ vội vàng phóng đến trường Thực Nghiệm mua hồ sơ, chỉ còn lại vài bộ hồ sơ cuối cùng, may mà mẹ Bông vẫn kịp mua hồ sơ để xin học cho con gái.
Bông vào học tại trường Thực Nghiệm rồi mới thấy sự lựa chọn của mẹ là chính xác. Lớp một Bông may mắn được cô Cẩm Tú chủ nhiệm. Các con mới vào học nên tâm lý vẫn còn bỡ ngỡ, sợ hãi. Cô dịu dàng, ân cần chăm sóc các con. Khi mẹ gặp cô để trao đổi về việc, mẹ rất lo khi không dạy Bông biết đọc trước khi vào lớp một. Cô an ủi mẹ cứ yên tâm, như vậy bắt đầu học mới tốt, chứ học trước không đúng phương pháp cũng không hay. Môi trường học ở trường cũng rất tuyệt vời! Mẹ thích nhất là mỗi sáng đưa con gái vào lớp học, nhìn ngắm các con chơi đùa trong sân, rồi lại ra ghế đá ngồi nói chuyện với con gái thêm một lúc rồi mới thong thả đến văn phòng. Trên đường đến cơ quan, mẹ luôn có cảm giác rất vui để bắt đầu một ngày làm việc mới. Khi Bông học đến lớp hai, rồi lại lớp ba, các con vẫn quay về lớp mẹ Tú, nhờ mẹ tết tóc giúp mỗi khi ngủ trưa dậy tóc bị tuột.
Từ nhỏ mẹ đã dạy Bông về sự trung thực. Mẹ luôn nói với con gái, sau này cho dù xã hội thời  các con có phát triển đến đâu đi chăng nữa, thì trước tiên con phải có tính trung thực và biết chia sẻ với mọi người. Chẳng biết Bông "thấm" được đến đâu, nhưng khi viết văn nàng cũng thể hiện đúng như lời mẹ dặn. Đó là khi Bông học lớp ba hay lớp bốn gì đó. Cô giáo ra đề bài, em hãy kể về một việc tốt mà em đã làm.  Nàng kể rằng " Một sáng em đến lớp, vừa bước vào cổng trường em nghe thấy tiếng một em cùng trường khóc rất to goi mẹ. Em tiến lại gần và hỏi, vì sao em khóc? Em bảo rằng em không ăn sáng nên rất đói. Em liền lấy hộp sữa mẹ đã chuẩn bị sẵn cho em ở trong cặp ra đưa cho em uống, uống xong em không còn khóc nữa rồi đi vào lớp học. Hôm đó em rất vui vì đã làm được một việc tốt " Bài văn đó Bông được 7 điểm vì không xúc tích lắm . Tối về nàng rất ấm ức kể với mẹ. Mẹ ơi, lớp con có rất nhiều bạn làm văn "điêu" lắm nhé! Mà "điêu" như vậy mà cô vẫn cho điểm cao. Mẹ buồn cười vì cái định nghĩa văn " điêu" của con gái liền hỏi, thế nào là văn "điêu" hả con?  Nàng liền kể, hôm nay lớp con làm bài văn kể về việc tốt mà mình đã làm. Bạn B kể rằng, một hôm bạn A bị ốm em đưa bạn vào viện, rồi ở trong bệnh viện chăm sóc bạn, bón cho bạn từng thìa cháo....Bạn ấy có làm như vậy đâu mà lại viết như vậy, mà cô vẫn cho điểm cao hơn con? Trong khi đó, con viết theo đúng những gì con đã làm? Mẹ liền bảo, khi viết văn, có thể nhân cách hoá lên để cho bài văn thêm sinh động mà con. Nhưng nàng vẫn không đồng ý với quan điểm như vậy của mẹ.  Kiểu viết văn trung thực của nàng vẫn còn tiếp diễn đến tận cấp hai.

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

Quảng cáo hộ Đài Loan


Sáng thứ hai tuần này là một trong những ngày đặc biệt nên tự ý ăn mặc thoái mái đi làm. Mở tủ quần áo,  chọn cho mình chiếc quần kaki, mặc cho thoáng mát trong tiết trời nóng nực này. Ung dung bước xuống lấy xe, thò tay vào túi thấy cái gì cộm cộm trong túi quần. Lôi ra thì ôi thôi, cái USB của mình mất tích khá lâu không tìm thấy hoá ra để quên ở trong túi quần và đã được cho vào máy giặt. Trải qua các công đoạn, ngâm, giặt, vắt, rồi để nằm im trong tủ cho đến tận hôm nay.
Tới văn phòng, việc đầu tiên là cắm ngay USB vào máy kiểm tra. Tất cả các file ảnh và dữ liệu vẫn còn nguyên không hề hấn chi. Cả chú chuột do chị Feng tự tay làm tặng mình đã bị quần cho tả tơi vậy mà vẫn còn nguyên vẹn cả mầu sắc lẫn độ bóng. Đúng là sản phẩm của Taiwan Excellence có khác!


Sản phẩm sau khi đã cho vào máy giặt giặt sach sẽ. Chú chuột này là sản phẩm hand made của chị Feng tặng, được làm trong khoảng hai tiếng mới xong.

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

" Thu hoạch " cuối tuần


Hôm nay quả là một ngày bội thu ngoài dự tính. Sáng cuối tuần phải đi big C mua đồ dùng. Chợt đi qua hàng Nine West, nhìn thấy quảng cáo hôm nay khuyến mại rất " khùng" mua 1 tặng 1 liền xà vô luôn! Bụng nhủ thầm, mình đã hoãn đi chơi chuyến này nên được phép "thoải mái" một chút. Kết quả là thu hoạch được những "thành quả" như sau:


Chiều phóng xe về quê. ra vườn lại thu hoạch tiếp :

Xoài trông xấu mã thế này thôi nhưng ăn rất ngọt và an toàn tuyệt đối

 Hái sấu mang về để làm món sấu dầm và nấu canh chua ăn dần.

Rau sạch

Cau già, chẳng biết để làm gì nhưng thấy đẹp nên vẫn hái về để ngắm :)


 Chân dung người nông dân được mùa :))

Diện luôn giầy mới xuống phố cùng Chíp

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

Lảm nhảm trong những ngày "giông bão"


Mấy hôm nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt. Vừa nắng như đổ lửa, rồi lại giông bão đen kịt cả bầu trời. Không biết do thời tiết khắc nghiệt hay đời đang khắc nghiệt với mình mà trong người mình cảm thấy " khó ở". Vẫn biết " Nắng mưa là chuyện của trời" vậy mà mình lại bị ảnh hưởng nhiều vậy. Tự chữa cho mình bằng những liệu pháp hết sức đơn giản như, tự động viên mình cố gắng dậy sớm đi bộ, đón ánh bình minh, hít thở không khí trong lành của buổi sớm. Mua hoa và cây về cắm, trồng để ngắm trong lúc cà phê thư giãn. Dọn dẹp, kê lại nhà cửa cho thoáng hơn. Cố gắng đi làm về sớm hơn mọi ngày, khi ánh hoàng hôn chưa kịp tắt. Tự nấu cho mình và con những món ăn ngon rồi lại rủ bạn đến ăn cùng. Lên kế hoạch đi chơi....


Gần đây, tự nhận mình thuộc tuýp người có chỉ số hài lòng về cuộc sống khá cao (dễ phê), tinh thần được tôi luyện khá bền bỉ. Mặc dù chuyện làm ăn thất bại chồng chất thất bại, càng cố cày bừa càng hao tổn sức lực, dung nhan và tiền bạc. Có lúc tưởng chừng mình kiệt sức. Tự nhủ, mấy năm vừa rồi, không cày bừa có lẽ lại hơn! Nhưng cuộc sống là vậy, thành bại là lẽ thường. Không có thất bại, làm sao biết được thành công? Người ta " buôn có bạn, bán có phường" mà còn "chết" như thường. Mình "đơn thương độc mã" không "chết" mới lạ! Ban gọi điện hỏi thăm, thấy mình sắp "chết" rồi mà vẫn tửng tưng thì nhắc, lạc quan vừa thôi nhé! " Ừ, tớ không lạc quan thì cậu muốn tớ gục ngã vào lúc này? Cậu nên nhớ, tớ không chỉ là bác sĩ tâm lý của con gái mà còn là bác sĩ của chính mình! Tớ vẫn còn biết, mình là ai và đang ở đâu... Dẫu sao tớ vẫn còn may chán khi vẫn còn sức khoẻ. Hơn nữa, tớ vẫn còn niềm tin. Như vậy chưa đủ sao? "
Nói vậy thôi chứ mình biết, mình cũng đang phải gồng mình trước những cơn " giông bão". 

Oải! Đã mua vé, đang làm visa,đã thông báo cho bạn ngày bay để bạn lên lịch đi chơi, đã điền form xin nghỉ phép. Nghĩ đến vài việc linh tinh. Bỗng dưng muốn nhấc phone hoãn lại. Thôi! cứ từ từ, để mai quyết!




Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2012