Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Tôi nói gì khi nói về Murakami


Tôi vừa kết thúc buổi tập Body Combat Demo mới (Một loại boxing theo nhạc). Mồ hôi ướt sũng bộ quần áo tập. Ướt như tôi vừa được dầm mình dưới một trận mưa lớn. Đầu tóc tôi bê bết mồ hôi. Mệt! Mệt tới mức khiến tôi cứ phải há miệng thở dốc, giống như một chú chó đang ngồi há miệng thở hổn hển. Mệt, nhưng thật đã!
Huấn luyện viên luôn nhắc nhớ chúng tôi, không được ngồi ngay sau khi tập. Vậy nên mặc dù mệt đứt hơi, tôi vẫn phải đi lại loanh quanh trong phòng tập, đợi cho ráo mồ hôi. Bất chợt, tôi nghĩ đến Murakami. Nhớ đến một câu ông trích dẫn trong cuốn tự truyện " Tôi nói gì khi nói về chạy bộ " của ông. Khi ông đọc một bài báo, phỏng vấn một người chạy marathon nổi tiếng, nói về bí quyết để có thể chạy được 26,2 dặm " Đau đớn là không tránh khỏi, đau khổ là tự nguyện", người vận động viên đã luôn nghĩ đến câu đó, trong lúc ông ấy quyết tâm chinh phục những chặng đua Marathon. Sẽ có người nghĩ, thật kỳ lạ, chẳng liên quan! Bạn đang đi tập gym, sao bạn lại nói về Murakami?

Nhắc đến Murakami, chắc hẳn rất nhiều bạn đọc sẽ nghĩ ngay, ông là một nhà văn nổi tiếng, là tác giả của những cuốn tiểu thuyết bán chạy như tôm tươi, như Rừng Na Uy, Người tình Sputnik, Nhảy nhảy nhảy, Kafka bên bờ biển, 1Q84.... Nhưng với tôi bây giờ, mỗi khi nhắc đến Murakami, tôi sẽ nghĩ ngay, ông là một người chạy bộ cừ khôi trước khi nghĩ, ông là một nhà văn nổi tiếng. Trước đây, tôi cũng vậy. Tôi chỉ biết ông qua những cuốn truyện ông viết. Tôi thích những cuốn truyện của ông bởi, những nhân vật trong câu chuyện của ông viết đều là những người có cuộc sống nội tâm, với những nỗi cô đơn sâu thẳm, một thế giới riêng mà ít ai có thể chạm được vào tâm hồn họ.


Tập gym bây giờ đã là một phần trong sinh hoạt hàng ngày của tôi. Tôi có được sự hăng say tập gym như bây giờ, phải nói rằng, đó là nhờ vào đọc cuốn tự  truyện của ông. Nhờ vào " Tôi nói gì khi nói về chạy bộ " của ông mà tôi đã giảm được gần năm cân trong vòng 6 tháng. Giảm cân một cách rất tích cực. Ăn nhiều, tập hăng. Chứ tôi không chọn cách giảm cân bằng nhưng phương pháp ăn kiêng như mọi người vẫn hay làm. Cậu huấn luyện viên nhắc nhở tôi, chị không nên giảm cân nữa, mà phải tăng thêm 1 cân nữa mới phải.

Hai năm trước, tôi đã đọc cuốn " Tôi nói gì khi nói về chạy bộ" của ông. Lúc đầu, tôi chỉ đọc lướt vài trang, rồi vứt đấy. Sau đó, tôi đọc lại. Nó vẫn chẳng có ấn tượng gì sâu sắc với tôi. Ngoài việc, ông ấy là một người chạy bộ cừ khôi. Cho đến khi tôi bắt đầu bước vào chiến dịch tập gym để giảm cân. Tập gym thì tôi đã tập từ rất lâu rồi, nhưng chỉ tập theo kiểu vận động hàng ngày, sau nhiều giờ ngồi lì ở văn phòng mà thôi. Cho đến khi, tôi thấy trọng lượng cơ thể mình bắt đầu tăng lên vài kí. Và có thể sẽ còn tăng, nếu như tôi vẫn cứ mải mê với thú vui ăn uống để xả xì trét như thế này.Tôi bắt đầu nghĩ, mình không thể tập theo kiểu " cưỡi ngựa xem hoa" nữa. Mà tôi cần phải tập luyện để đốt hết lượng mỡ thừa trong cơ thể. Khi xác định mục tiêu, là tôi sẽ phải tập luyện một cách thật nghiêm túc.Tôi bắt đầu đi bộ trên máy. Lúc đầu, mục tiêu của tôi đề ra là, 3 cây số mỗi ngày. Có những hôm, mới đi được 2 cây, tôi đã chán nản và bỏ cuộc. Sau một vài tuần, tôi thấy việc đi bộ của tôi không khiến cho trọng lượng của tôi giảm được là bao. Tôi bắt đầu chuyển sang chạy. Chạy với tôi sao mà khó khăn thế. Tôi thấy mình dễ nản, thở dốc một chút là tôi bắt đầu bỏ cuộc.Tối hôm đó, tôi về nhà, lục cuốn truyện " Tôi nói gì khi nói về chạy bộ" ra. Ngồi đọc một mạch một cách rất say sưa. Lúc đấy tôi mới thấy, tôi thật khâm phục ông. Một con người sống, làm việc với một ý chí kiên cường và bền bỉ. Qua cuốn tự truyện của ông, tôi lại càng nể phục hơn nữa, về cuộc sống quá ư là lành mạnh của một nhà văn nổi tiếng như ông. Tôi thầm nghĩ, ước chi mình sống qui củ bằng một phần rất nhỏ của ông thôi. Đã là tốt với tôi lắm rồi. Bắt đầu từ đó, mỗi khi tôi vừa mới tập đã thấy nản. Tôi lại nghĩ ngay đến ông. Đến hình ảnh một người đàn ông nhỏ nhắn,cơ thể rắn chắc. Một mình kiên trì trên đường chạy.  Và thế là, tinh thần tập luyện của tôi lại được củng cố lại ngay sau đó. Tôi cố hết sức mình để hoàn thành bài tập của tôi một cách hăng hái hơn.

Đọc cuốn tự truyện của Murakami, khiến tôi càng khâm phục ông hơn. Ông khiến tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Khi biết rằng, trước khi trở thành một nhà văn chuyên nghiệp, ông đã là chủ một quán rượu đang kinh doanh rất tốt. Không chỉ vậy, mà ông còn là một dịch giả tài ba, một vận động viên ba môn phối hợp...

Nói tóm lại, đọc gì bổ nấy! Vậy nên, bạn hãy đọc bất cứ cuốn truyện nào bạn thấy. Nhất là truyện của Murakami. Không bao giờ là thừa cả đâu:D

4 nhận xét:

  1. cám ơn chị đã post entry này để em út học hỏi :)

    Trả lờiXóa
  2. Em không ngại tập mà ngại đi tập chị ạ. :( Lên gân mãi mà vẫn chưa tập lại được, cân không nặng nhưng cơ thì nhão hết mất rồi. Hic

    Trả lờiXóa
  3. Lúc chưa đi thì ngại, nhưng tập quen rồi k được đến phòng gym là buồn rũ rượi luôn đấy em ạ:)

    Trả lờiXóa