Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

Những ngày mưa bão


Mới vào đầu tháng Tám mà đã có hai trận bão lớn đi qua. Tuy thiệt hại về người và của không nhiều. Nhưng mỗi lần bão tan, đều để lại trong lòng người những nỗi buồn se sắt, khi nhìn thấy cảnh tiêu điều xơ xác mà bão đã để lại cho con người.

Trận bão số 5 có tên là Jebi, đổ bộ vào Quảng Ninh ngày 3 tháng 8. Tất cả các tàu thuyền du lịch tại Hạ Long đều không được ra vịnh. Khiến cho gia đình đồng nghiệp của tôi buồn tiu nghỉu khi bị hãng tàu trả lại tiền, có nghĩa là, họ phải huỷ chuyến ngao du ngủ đêm trên biển. Hôm đó là thứ Bảy, Hà Nội mưa tầm tã. Tôi nghe nói, mưa ngập ở một số tuyến phố. Vì là ngày nghỉ, nên buổi sáng tôi được phép ngủ dậy muộn. Ngoài trời mưa xối xả như trút nước. Ngủ dậy, tôi lên lầu pha cho mình một cốc cà phê không đường, rồi lại quay về phòng ngủ. Người ta thường nói " Cảnh sắc thiên nhiên thường hay ảnh hưởng tới tâm trạng con người " Trong ngày mưa bão đó, tuy không được "mở cửa ra cho nắng sớm vào nhà", hay "thả hồn theo những áng mây trôi", nhưng tâm trạng tôi vẫn rất phấn chấn yêu đời.Tôi bật nhạc, lắng nghe và cảm nhận tiếng đàn piano thánh thót, hoà lẫn cùng tiếng mưa rơi. Cảm giác thật lặng lẽ dễ chịu vì mình đã có những giây phút thảnh thơi, nhẹ nhàng đến thế. Nghe tới bài Comme Toi, lòng tôi bỗng dưng trùng xuống. Tôi thường vẫn hay bị thay đổi cảm xúc như vậy mỗi khi nghe nhạc. Bởi vậy nên tôi thường thích nghe nhạc một mình, để cho mình được cuốn chìm theo dòng nhạc mà không bị ảnh hưởng tới người khác. Nghe tới bài Mal thì tôi bắt đầu cảm nhận được, cứ như nỗi đau của chính mình đang hiện ra trên từng phím đàn " Đau! từ đáy trái tim, ta buồn đau!" Tôi bất chợt nằm ườn ra, thả cảm xúc của mình theo từng nốt nhạc réo rắt . Nỗi đau đã qua bỗng dưng như đang hiện hữu. Ký ức lại ùa về, như một cuốn băng tua lại, chậm rãi, từ từ... Không muốn buông thả cảm xúc của mình thêm một chút nào nữa. Tôi bật dậy, thay quần áo xuống đánh xe ra khỏi nhà, tới phòng gym, bắt đầu một buổi hăng say luyện tập. Quên luôn một điều, bên ngoài trời đang mưa tầm tã. Bão chỉ đến có một ngày rồi đi. Ngày Chủ Nhật, mới sáng sớm thôi mà trời đã nắng như chưa từng được nắng bao giờ.

Cơn bão số 6 đổ bộ vào đất liền từ ngày mùng 7. Suốt ba ngày liền, chỉ có mưa, mưa và mưa. Hôm qua trời mưa to như vậy, tôi vẫn phải đi công tác Thái Nguyên. Nói là công tác cho oách, chứ vừa đi, vừa về và gặp măt làm việc vẻn vẹn chỉ có 4 tiếng đồng hồ là tôi đã lại có mặt ở Hà Nội. Chúng tôi xuất phát từ Hà Nội vào chính ngọ, lúc trời mưa nặng hạt nhất. Chiếc cần gạt nước thoăn thoắt gạt lên gạt xuống liên tục mà nước vẫn xối xả đập vào mặt kính.Tôi ngồi ghế trên cùng cậu lái xe, nói chuyện cùng cậu ấy cho cậu ấy đỡ buồn ngủ, để lái xe cho an toàn. Thỉnh thoảng cũng bị giật mình, vì tưởng chừng nước sắp hắt vào mặt mình. Cậu lái xe có vẻ đã quá quen với kiểu lái xe trong những lúc trời mưa lớn như thế này, chỉ sau 1h 30 phút đi từ Hà Nôi, chúng tôi cũng đã có mặt ở Thái Nguyên. Quay về Hà Nội sau hơn một tiếng làm việc. Hầu hết các tuyến phố chính vào Hà Nội đều đã bị ngập. Nhìn những chiếc xe bị chết máy vì ngập nước, được đẩy đi dưới trời mưa tầm tã. Lòng tôi lại cảm thấy se sắt. Ước gì mưa có thể ngớt ngay lúc này. Để tôi không phải chứng kiến cảnh Hà Nội bị ngập từ trong nhà ra ngoài ngõ như vậy. Ước gì hệ thống thoát nước của thành phố được tốt hơn một chút, ước gì...ước gì...

Cầu mong cuối tuần sau trời đừng có mưa bão gì nữa. Để chúng tôi lên đường đi Sapa một chuyến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét