Tôi có một cô bạn thân, tính tình rất hay, sống chan hoà với mọi người và không thích bon chen. Chục năm trước, bạn tôi chẳng biết chút gì về thương trường. Bạn an phận đi làm cho một cơ quan nhà nước. Sau khi lấy phải chồng giàu, nhưng ki bo có tiếng. Mọi chi tiêu của bạn ý trong gia đình gần như chỉ chi tiêu bằng đồng lương của chính mình. Khi có con rồi, anh chồng hàng tháng cũng chi thêm cho chút tiền sữa cho con và tiền điện, nước. Bạn tôi là người sống vì con, luôn dành cho con mình những gì tốt đẹp nhất, còn mình sống hết sức giản đơn. Từ khi có con, bạn chi tiêu "mạnh" tay hơn một chút ( cho con chứ không phải cho mình). Với cách chi tiêu của bạn, thì tiền lương và cả tiền trợ cấp của chồng đôi lúc vẫn không thể đủ.Thỉnh thoảng, cần chi tiêu một khoản lớn hơn một chút, bạn lại gọi cho tôi "ứng" trước. Rồi lĩnh lương lại trả. Bạn làm nhà nước khoảng bảy tám năm thì không chịu được nữa, bỏ ra ngoài kinh doanh. Có chồng đại gia nhưng vốn để kinh doanh bạn ý cũng phải vay mượn từ bạn bè và vay vốn ngân hàng. Từ vốn nhỏ, dần dần đến vốn lớn. Mặc dù hàng tháng phải trả lãi ngân hàng không ít. Nhưng bạn kinh doanh cũng khá thành công. Mặc dù đợt vừa qua bạn cũng liêu xiêu "kéo cày" trả nợ, nhưng do bạn chăm chỉ làm việc nên cuộc sống vẫn khá ổn định.
Bây giờ, cứ mỗi khi bọn tôi ngồi cà phê cùng nhau ôn chuyện xưa, bạn lại bảo, bạn thật may mắncó "Quí nhân phù trợ" nên cuộc sống mới được như vậy. Tôi bảo với bạn, mọi người khác thì tôi không biết. Nhưng với bạn, tôi thấy may mắn chỉ là một phần rất nhỏ, mà phần lớn là do sự nỗ lực của chính bạn và do cách sống của bạn. Hễ có thể giúp được ai là bạn hết sức nhiệt tình giúp đỡ mọi người mà chẳng vì một mục đích gì. Bởi thế nên bạn mới có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Hôm nay, tôi đọc được một bài này trên mạng. Tôi lại lôi xuống dịch để chia sẻ cùng mọi người.
Bây giờ, cứ mỗi khi bọn tôi ngồi cà phê cùng nhau ôn chuyện xưa, bạn lại bảo, bạn thật may mắncó "Quí nhân phù trợ" nên cuộc sống mới được như vậy. Tôi bảo với bạn, mọi người khác thì tôi không biết. Nhưng với bạn, tôi thấy may mắn chỉ là một phần rất nhỏ, mà phần lớn là do sự nỗ lực của chính bạn và do cách sống của bạn. Hễ có thể giúp được ai là bạn hết sức nhiệt tình giúp đỡ mọi người mà chẳng vì một mục đích gì. Bởi thế nên bạn mới có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Hôm nay, tôi đọc được một bài này trên mạng. Tôi lại lôi xuống dịch để chia sẻ cùng mọi người.
Làm quí nhân của chính mình
(Hsiang dịch)
Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra tại nước Mỹ:
Vào
một đêm mưa to, gió lớn. Một cặp vợ chồng già bước vào sảnh của một khách sạn,
họ muốn thuê phòng ở qua đêm. Nhân viên lễ tân trực đêm ái ngại nhìn họ nói " Thành thực xin lỗi ông bà, tất cả các phòng trong khách
sạn hôm nay đã có đoàn đến họp từ buổi sáng đặt hết mất rồi. Thông thường, khi khách sạn hết phòng, tôi sẽ đưa hai vị tới khách sạn khác. Nhưng tôi không thể tưởng tượng, trong lúc mưa to gió lớn như thế này, ông bà lại phải đội mưa đi. Liệu ông bà có thể ngủ lại ở phòng của tôi được không? Tuy phòng không được hào nhoáng, nhưng rất sạch sẽ. Vì tôi đang phải trực đêm, nên tôi sẽ ở lại nơi làm việc". Chàng trai rất chân thành đề nghị đôi vợ chồng già ở lại. Đôi vợ chồng già vui vẻ nhận lời đề nghị của chàng trai và xin lỗi về việc đã gây nên sự bất tiện cho anh.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh. Khi ông già ra trước để thanh toán tiền. Quầy lễ tân vẫn là chàng trai trực từ đêm hôm trước. Chàng trai rất thân mật nói với ông già " Hôm qua ông bà ở phòng đó không phải là phòng dành cho khách, bởi vậy nên tôi sẽ không thu tiền. Hy vọng tối qua ông bà đã có một giấc ngủ ngon!"
Ông già gật đầu khen ngợi " Tất cả các ông chủ khách sạn đều mong ước có một người nhân viên như cậu! Có lẽ vào một dịp nào đó, tôi có thể giúp cậu xây khách sạn!"
Vài năm sau, anh nhân viên đó nhận được một bức thư đảm bảo từ một người đàn ông. Trong thư có nhắc đến chuyện xảy ra vào cái đêm mưa to gió lớn đó. Ngoài ra, còn gửi kèm theo một giấy mời và một tấm vé khứ hồi mời anh đi New York chơi một chuyến.
Sau vài ngày ở Manhattan, chàng trai gặp lại người khách năm xưa ở ngã tư phố 5 và phố 34. Ở ngã tư đó, có một toà nhà cao tráng lệ vừa mới xây xong.
Ông già nói: " Đây là khách sạn tôi xây vì cậu, hy vọng cậu sẽ đến giúp tôi kinh doanh, cậu còn nhớ chứ?"
Chàng trai vô cùng kinh ngạc, lắp bắp hỏi : " Ông có điều kiện gì không? Tại sao ông lại chọn tôi? Rốt cuộc ông là ai? "
"Tôi tên là William Waldorf Astor, tôi không có bất kỳ điều kiện nào cả. Tôi đã nói rồi, cậu chính là một nhân viên mà tôi muốn tìm ".
Khách sạn này có tên là Waldorf-Astoria Hotel. Bắt đầu đi vào hoạt động từ năm 1931. Vinh dự là biểu tưởng của New York. Và cũng là khách sạn các đoàn quan chức cấp cao của các nước lựa chọn để ở mỗi khi họ đến thăm New York. Khi đó, người tiếp quản công việc nhân viên phục vụ đó chính là George Bold, người đã đặt nền móng cho sự phát triển của thời đại Waldorf.
Thái độ như thế nào đã khiến cho số phận của chàng nhân viên phục vụ thay đổi?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là do anh ấy đã gặp được " Quí nhân" . Nhưng nếu đêm hôm đó, nhân viên trực đêm lại là một người khác, liệu có kết quả tương tự như vậy?
Đời người có rất nhiều nhân duyên, mỗi nhân duyên đều có thể hướng tới những đỉnh cao khác nhau. Không nên bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể giúp đỡ người khác. Học cách nhiệt tình giúp đỡ bất kể người nào. Học cách giải quyết mỗi một sự việc đều có thể thành một cơ hội. Tin tưởng rằng, chúng ta sẽ là quí nhân của chính mình.
Bài gốc tại đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét