Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Tự sự

1. Tôi là người không có quan điểm chính trị chính em nên không quan tâm đến đảng phái chính trị. Nhưng tôi nghĩ, tôi cũng như hàng tỷ người trên trái đất, trong đó có hàng triệu triệu người dân Việt nam. Tất cả chúng ta đều có một mong ước, con người trên trái đất này được sống bình an, mong ước xã hội công bằng. Dẫu biết rằng mong ước chỉ là mong ước! Hàng ngày trên khắp trái đất này, có đầy dẫy những chuyện bất công của xã hội đã và đang xảy ra mà chúng ta không thể làm gì được, điều đó khiến chúng ta trở thành những người sống bàng quan với cuộc sống xung quanh. 

2. Tôi là người hay có mâu thuẫn với chính mình.  Tôi đang làm một ở nơi hay phải giao tiếp trong công việc, nhưng tôi lại là người không thích phải đi tiếp xúc gặp gỡ, bởi vậy nên tôi không yêu thích công việc hiện tại của tôi lắm! Lý do duy nhất khiến tôi vẫn còn làm ở đó là vì tôi thích môi trường sống ở đó, nơi có những người sống rất chan hoà và nhân văn, không ganh ghét nhau, không phải nịnh bợ nhau, giúp đỡ, động viên nhau một cách chân thành mỗi khi gặp khó khăn,và điều khiến tôi khó dời xa nơi đó nhất là vì, tôi không muốn xa hội cơm trưa của chúng tôi. Nhiều hôm phải đi ăn ở khách sạn sang trọng tôi cũng không thích bằng bữa cơm vui vẻ cùng hội văn phòng. Đó là những lý do vì sao nhiều lần tôi muốn xin nghỉ hưu non lắm, nhưng sau đó lại lưỡng lự chưa nghỉ. Như vậy không có nghĩa là tôi chểnh mảng với công việc hiện tại của tôi. Tôi vẫn đã, đang và sẽ làm việc có trách nhiệm và hết sức mình, cho đến khi tôi nghỉ.

3. Tôi có quan điểm sống rất " ngây ngô " và đơn giản. Trong cuộc sống, đừng cái gì quá là được. Bởi vậy nên tôi tự nhận mình là người không dốt quá, không xấu quá, không tốt quá, không ghê quá, không hiền quá ...Có những lúc ngồi nói chuyện với bạn bè tôi than rằng, thời buổi bây giờ hiền quá sẽ trở thành đần. Với lại, bây giờ cuộc sống đâu cần  hiền, chỉ cần sống biết điều là được. Rất nhiều người bạn tôi đã có cùng suy nghĩ " ngây ngô " như vậy giống tôi.
Vậy mà gần đây tôi lại phải thốt lên với hội cơm của tôi rằng, dường như cuộc sống bây giờ biết điều  không được nữa rồi, vì đôi " khi cây muốn lặng mà gió chẳng đừng" làm người tử tế bây giờ thật khó!

4.Tôi tự nhận mình là người có ý thức chấp hành luật giao thông, với hy vọng nhỏ nhoi, góp phần làm cho giao thông Việt Nam bớt đi một chút ách tắc. Càng ngày tôi càng thấy mình có tính kiên trì, nhẫn nại hơn trong lúc tham gia giao thông. Khi điều khiển phương tiện giao thông, tôi rất hiếm khi phải bóp còi, luôn có ý thức xi nhan khi rẽ trái hay rẽ phải, đỗ xe đúng nơi qui định (điều này khiến tôi bây giờ hạn chế số lần vào trung tâm một cách tối đa, vì tìm được một nơi  đỗ xong thì  cũng không muốn ăn uống hoặc mua sắm gì nữa). Hôm vừa rồi, tôi phải lái xe đưa cô em ra big C để em đi cùng cơ quan. Thả cô em ở đó xong tôi bắt đầu đến cơ quan làm việc. Qua big C tôi liền xi nhan rẽ phải để đi ra đường Phạm Hùng, đường thông hè thoáng nên vừa rẽ tôi đã trả lái rất nhanh. Khi trả lái đèn xi nhan tự động tắt, tôi lại vui tay bật thêm xi nhan lần nữa, cử chỉ đó của tôi không qua được mấy cặp mắt của các chú công an. Tôi lập tức bị tuýt lại, tôi tấp xe vào lề đường nhẹ nhàng hỏi chú công an, có việc gì không em? chú ý bảo chị không bật đèn xi nhan khi rẽ. Tôi bật lại ngay, chị chưa xuống xe đã biết em tuýt chị lại vì sao rồi, nhưng chị nói cho em biết, vì chị là người chấp hành luật quá nên mới bị em tuýt lại mà thôi, cậu ấy cứng họng không nói được gì. Sau vài ba giây cậu ấy nói tiếp, vậy thì chị đi quá nhanh khi rẽ. Tôi cười phá lên và nói với cậu ý rằng, em có biết một trong những nguyên nhân các ngã tư ngã năm của Việt nam hay ách tắc không? vì đèn xanh bật lên rồi, đường thông, hè thoáng mà xe đi đầu cứ ì ì ra không chịu đi ngay đấy em ạ! với lại em có bắn tốc độ không mà biết chị đi quá nhanh so với qui định nhỉ?. Cậu ấy lại bảo, chị buồn cười thật, em gọi chị để kiểm tra giấy tờ, chị không xuất trình giấy tờ mà lại đôi co như vậy. Tôi nói, trước khi đưa giấy tờ cho em chị muốn biết chị mắc lỗi gì đã? Cậu ấy bảo chị cứ đưa giấy tờ đây em kiểm tra, đủ giấy tờ em hứa sẽ để chị đi. Lúc đó tôi mới xuất trình giấy tờ cho cậu ấy xem. Kiểm tra kỹ giấy tờ xong cậu ấy liền hậm hực trả lại giấy tờ cho tôi ngay. Tôi nghĩ bụng, hôm nay mình không đôi co trước kiểu gì cũng phiền!

5.Tuần trước tôi có việc phải đi taxi, vội bắt bừa một chiếc taxi, vừa ngồi lên một lúc thấy đồng hồ tính tiền nhảy ầm ầm, tôi liền bảo lái xe, em cho chị xuống ngay! cậu ấy hỏi vì sao chị? tôi nói gịong rất đanh, taxi của em là taxi dù, chị không đi! cho chị xuống ngay! Em ý liền bảo, vậy thì chị cứ ngồi trên xe đi, hàng ngày chị đi đoạn đường này hết bao nhiêu tiền thì chị trả em bấy nhiêu cũng được. Tới văn phòng, tôi trả cho cậu ấy 50 nghìn, trong khi đó đồng hồ tính tiền của cậu ấy là 76 nghìn đồng. Mặc dù tôi chỉ phải trả 50 nghìn nhưng tôi vẫn không thể vui được khi nghĩ đến việc đã và sẽ có bao nhiêu người phải ngồi  lên những cái xe lừa này ?

Tối qua tôi phải đi ăn tối cùng cơ quan, đang ăn dở chừng thì sếp và trưởng phòng phải đi bữa tiệc khác đã được đặt vào lúc 7h30. Tôi và sếp phó cùng một đồng nghiệp khác ở lại tiếp tục bữa tiệc. Ăn xong chúng tôi phải bắt taxi về. Tôi lại mắc sai lầm là không gọi taxi trước mà bắt ngay một chiếc taxi đỗ ngay bên cạnh nhà hàng. Có lẽ do đã uống vài ly rượu vang cộng với dư âm của bữa tiệc vui nên tôi chẳng thèm để ý đến đồng hồ tính tiền. Từ hồ Trúc Bạch về Bưởi, rồi đến Daewoo và điểm cuối cùng là phố nhà tôi, giật mình nhìn lại đồng hồ tính tiền báo 244 nghìn đồng và đi trong vòng khoảng 30 phút. Tôi nghĩ nhiều nhất là hơn chục km vậy mà phải trả một số tiền như vậy. Hậm hực lắm nhưng ai bảo mình " hiền " nên phải chấp nhận. Yêu cầu cậu lái xe viết hoá đơn thì cậu ta không có, tôi bảo với cậu ta nếu không có hoá đơn, tôi không thể trả tiền cho cậu ý được, cậu ta đi một lúc, cuối cùng cũng xin được hoá đơn của hãng taxi khác. Tôi định bụng tự bỏ tiền túi của mình ra vì ai tin đi trong thành phố, một quãng đường như vậy mà phải trả ngần đó tiền, nhưng các sếp bảo không sao, cô cứ thanh toán đi! Trưởng phòng bảo, mày thấy đồng hồ nhảy thế mà vẫn ngồi, như tao mà gặp xe như vậy, tao nhảy xuống xe ngay. Mình bảo chắc tại vài ly rượu mà tao "hiền" vậy đó!  Mặc dù mình không phải chi tiền và số tiền đó không lớn, nhưng quả thực trong lòng mình buồn vô cùng, buồn vì xã hội ngày nay. mỗi khi đi ra ngoài đường gặp được người ngay thì ít, kẻ gian thì nhiều !

P/S: đang gõ được vài dòng thì trận đấu giữa Nadal và Soderling bắt đầu, không thể dừng viết và cũng không thể không theo dõi trận đấu, tệ vậy đó!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét