Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Chút bối rối


Thứ Bảy tuần trước tôi bị mất điện thoại - chính xác là tôi đã để quên điện thoại ở quầy thanh toán của Big C. Vừa về đến nhà, chuẩn bị cầm bó hoa ra cắm, tôi mới sực nhớ ra, trong lúc mở ví ra lấy tiền để trả, tôi đã đặt chiếc điện thoại của mình trên quầy. Thanh toán xong tôi vội vàng đi luôn. 
Trên đường quay lại quầy thanh toán big C, tôi đã kịp lấy điện thoại của bạn gọi thử vào máy. Nghe tiếng ò e í, tôi đã hiểu rằng, chỉ vì một chút lơ đễnh của mình thôi, mà tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp lại người bạn HTC già cỗi của tôi nữa! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn quay lại quầy thanh toán Big C ngay sau đó. Mặc dù tôi đã đoán rằng, chỉ có thể là người thanh toán sau tôi đã "giúp" tôi cất chiếc điện thoại đấy! Tôi nói với em ở quâỳ thanh toán rằng, có thể cho tôi xem lại camera, xem người sau tôi là ai? Và họ có dùng thẻ thành viên Big C không? Anh quản lý kéo tôi ra ngoài hỏi nhỏ, sao chị lại nghĩ là người đằng sau chị lấy mà không phải là nhân viên ở quầy? Tôi bảo với anh ấy rằng, chiếc điện thoại của tôi là loại smartphone tôi đã cài mật mã, để tắt được máy thì cô nhân viên ở quầy không thể làm được ngay, vì cô ấy còn phải thanh toán tiền cho khách hàng, làm sao có thể loay hoay tìm chỗ tắt máy được, muốn tháo dời pin thì phải mất thời gian. Sau khi xem lại camera, nhìn đằng sau tôi là một người phụ nữ, chị ta mua một vài món hàng, trả tiền xong nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại của tôi "cất hộ" vào túi chị ta rồi đi ngay.  Tôi thẫn thờ trong giây lát. Nghĩ đến tất cả số điện thoại để ở trong máy tôi không hề cóp lại mà toát mồ hôi!

Để xin lại một cái sim hoặc mua một cái điện thoại khác không khó, nhưng để xin lại số điện thoại của mọi người, với tôi thì khó khăn vô cùng! Hễ ai gọi cho tôi, tôi lại bảo họ nhắn lại cho tôi một vài số điện thoại của các bạn cùng chơi, cứ thế dần dần, chiếc điện thoại mới của tôi cũng cập nhật thêm một ít số. Thỉnh thoảng nhận được một tin nhắn của ai đó, tôi lại phải nhắn lại, xin lỗi hỏi người nhắn là ai? Vì tôi bị mất điện thoại nên không lưu số.

Sáng nay, tôi giật mình khi nhận được một tin nhắn " Anh có chuyện đau lòng quá! Con trai đầu của anh, cháu vào bệnh viên mổ, bác sĩ nói là khối u ác tính "  Tôi bối rối vô cùng vì không nhớ ra số điện thoại đó là của ai. Mà hỏi lại trong lúc này thì thật là vô duyên quá! Nhìn lại một lần nữa, vẫn không thể đoán ra được là ai. Đã từ lâu rồi, tôi luôn ỉ lại vào cái gọi là công nghệ tiên tiến nên sinh ra bệnh lười nhớ. Ngoài những số điện thoại của người thân trong gia đình và một vài số khác ra, tôi phó mặc cho bộ nhớ của chiếc điện thoại chịu trách nhiệm cung cấp cho tôi khi tôi cần. Chần chừ trong giây lát, tôi quyết định bốc máy lên gọi lại. Hoá ra là số của một anh bạn đã từng "quan tâm" tôi một thời gian, nhưng tôi chỉ coi anh như một người bạn. Tôi hỏi qua anh về tình hình của cháu. Giọng anh buồn bã nói " Chỉ vì sự ích kỷ của cô ấy, mà con trai anh ra nông nỗi này. Cháu bị đau bụng một tháng nay rồi, như cô ấy giấu, không hề báo cho anh một câu. Cuối tuần vừa rồi đến đón con gái đi chơi mà cô ấy cấm con gái không được nói với bố. Đưa con gái về rồi mua pizza cho bọn trẻ ăn, định xin gặp con trai thì cô ấy đóng cửa không cho vào gặp. Cô ấy tự đưa con đi khám ở một vài trung tâm mà họ không phát hiện ra. Hai hôm trước, anh đang trên đường ra sân bay thì cô cháu gọi điện thoại báo, anh vội quay lại đưa cháu đi bệnh viện. Bác sĩ chỉ định mổ ngay, nhưng vừa mổ ra thì lại phải khâu vào vì đã bị di căn".  Tôi lặng người trong giây lát, chỉ biết khuyên anh lúc này nên bình tĩnh. Đừng trách cứ nhau làm gì. Bố mẹ nào mà chẳng hết mực yêu thương và lo lắng cho con. Hy vọng bác sĩ chẩn đoán nhầm...
Thương quá! Cháu ý mới 16 tuổi mà đã bị như vậy rồi. Cầu mong cháu khỏi bệnh!

4 nhận xét:

  1. cứ nghe người quen bị bệnh nan y hoặc gặp tai nạn là tim em cứ thót lại, cảm giác cứ lâng lâng buồn buồn lan man cả ngày... chia sẻ với chị chuyện mất đt... và cả chuyện buồn của bạn chị...

    Trả lờiXóa
  2. ui, dạo này em cũng hay bị mất trí nhớ tạm thời chị ơi, thông cảm với chị. em cũng y chang, mất điện thoại có khi k bàng hoàng bằng mất những số đt...

    đời người ngắn ngủi, bởi vậy câu hay nhất vẫn là phước đức ông bà để lại, và đừng bao giờ làm điều gì mà không muốn người khác làm cho mình (Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân- Khổng Tử) hen chị ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị mắc bênh đãng trí triền miên em ơi, Thế nên chỉ mong ước mình được sống trong một thế giới bình an, không trộm cắp, không cướp giật thôi:)

      Hoàn toàn đồng ý với em!

      Xóa