Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Nhớ biển!



Lòng chộn rộn trong một ngày trời trở gió. Bỗng dưng thấy nhớ biển da diết! Tự hỏi, đã bao lâu rồi tôi chưa về với biển?

Chính xác là cách đây vài tuần, tôi đã có dịp lướt qua biển. Trong một hành trình dài vài trăm cây số, vừa lái xe, vừa chuyện trò say sưa tới mức - tôi chẳng biết mình đang đi tới đoạn nào trong hành trình của mình. Đang tranh luận rất sôi nổi, bỗng dưng tôi ngắt dở chừng câu chuyện, quay sang nói với bạn, chúng ta sắp tới biển rồi! Và hạ kính xe xuống ngay tắp lự, để được hít hà cái không khí man mát, ngai ngái của biển lùa vào xe. Bạn hỏi tôi, sao đã sắp tới? Tôi nói rằng, vì tôi đã ngửi thấy mùi của biển rồi! Bạn hỏi mùi của biển?  Đúng vậy! Biển trong tôi luôn có một mùi rất riêng. Đi bất cứ nơi đâu, khi gần tới biển bạn sẽ cảm nhận được những cơn gió mát từ biển thổi vào mang đến một hương vị rất riêng, không lẫn vào đâu được!
Tôi đã ngủ lại thành phố biển một đêm. Chạy qua, chạy lại trên những con đường quanh biển không biết bao nhiêu lần. Lên tầng cao nhất của khách sạn, gọi một ly margarita vừa uống vừa  ngắm thành phố biển về đêm. Vậy mà tôi chẳng hề nghĩ rằng, tôi đang ở biển. Có lẽ tại vì tôi chẳng được một lần đứng trước biển. Chẳng được chạm tay vào nước biển để cảm nhận vị mặn chát của của nó. Để đến khi về tới Hà Nội rồi, tôi mới giật mình nhớ ra rằng - đã -quá- lâu -rồi tôi chưa được ra biển theo đúng nghĩa của nó. Tôi đang nhớ biển vô cùng! Nhớ tiếng sóng biển dạt dào xô bờ đá. Tôi thấy mình thật nhỏ bé mỗi khi đứng trước biển. Tôi và biển có những lúc đối nghịch nhau, lúc biển ồn ào thì lòng tôi thì tĩnh lặng.  Lúc biển yên ả tĩnh lặng thì lòng tôi lại dậy sóng. Có những lúc tôi chỉ lặng im đứng trước biển, để lắng nghe tiếng thì thầm của gió, mong ước được hòa mình cùng với thiên nhiên.

 Tôi nhớ, một buổi tối cuối tuần cách đây khá nhiều năm. Sau những ngày làm việc mệt mỏi ở văn phòng. Chúng tôi ngẫu hứng rủ nhau về nhà lấy hành lý đi biển. Gần bảy giờ tối chúng tôi bắt đầu lên đường. Bụng đói, vậy mà chúng tôi vẫn vừa đi vừa nghêu ngao, hát theo những bài hát đang bật trên xe. Tới bãi biển thì đã gần mười một giờ. Chưa thèm vào lấy phòng, chúng tôi ra bãi biển ăn đêm. Ăn xong bốn đứa, mỗi đứa ngồi một ghế. Đứa thì lim dim tận hưởng cái cảm giác được gió biển mơn man. Đứa thì nhâm nhi vài sợi mực khô. Đứa thì nghêu ngao " Cherish the love we had, we should cherish the life we live..." - Cherish ( Kool & The Gang). Hai giờ sáng chúng tôi mới cuốn gói chuẩn bị vào khách sạn thì thôi rồi, bánh xe trước đã bị lún sâu xuống cát. Cả hội hì hục đào bới, đẩy đít xe mà chiếc xe vẫn cứ chây ỳ không chịu nhúc nhích. Bánh xe quay tít mù. Loay hoay mãi không được. Mệt quá! Chúng tôi lại ngồi nghỉ ngơi. Đến 4 giờ sáng có vài người dân địa phương bắt đầu đi biển, chúng tôi nhờ họ giúp đỡ. Sau khi đi bê được một đống ván gỗ ra, họ đào sâu xuống cát rồi đặt vài tấm ván gỗ đệm dưới bánh xe  thế là chiếc xe đã vượt qua được bãi cát lầy. Chúng tôi quyết định nán  lại ngồi chờ ngắm bình minh lên rồi mới về khách sạn ngủ. Đó là một trong những lần đi biển khó quên của tôi.

Tôi đang lướt qua biển

4 nhận xét:

  1. Đọc bài của chị mà thấy Nhớ Biển :D muốn về quê quá...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Quê em có biển à? Thích nhỉ! Ngày còn trẻ chị chỉ thích biển thôi. bây giờ "nhớn" rồi thích cả núi rừng và những nơi có không khí trong lành, yên ả cho mình cái cảm giác "tĩnh" là thích:). Nhưng biển vẫn là nơi cho mình những cảm xúc dạt dào nhất. Lúc mạnh mẽ dữ dội, lúc lặng lẽ hiền hoà, lúc xa xôi cách trở...:)

      Xóa
  2. Em thì chỉ thích biển mùa đông thôi. Thích cái màu xam xám và cảm giác những cơn gió mặn mòi châm châm lên da... :)

    Trả lờiXóa
  3. Biển mùa Đông chị chỉ thích vì vắng vẻ, tĩnh lặng. Cái màu xám xam đó mang lại cho mình cảm giác buồn, u ám và không thể ngồi ở biển lâu được vì lạnh cóng:)

    Trả lờiXóa