Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Văn hoá nơi công cộng


Chuyện văn hoá nơi công cộng của người Việt mình từ trước đến nay đã có quá nhiều chuyện để bàn. Thỉnh thoảng đi ngoài phố, bạn vẫn nhìn thấy một vài hành động ứng xử kém văn hoá ở một số nơi công cộng. Dường như đó là chuyện thường ngày ở huyện rồi,  tránh làm sao được. Nhưng hôm nay mình muốn nói đến văn hoá cộng cộng ở một vài phòng tập thể thao, những nơi được gọi là văn minh và hiện đại có tiếng của Thủ Đô.

Chuyện thứ nhất

Kể từ khi toà nhà chung cư được gọi là cao cấp và cao nhất thành phố được hoàn tất. Mình may mắn được qua lại nơi đó sống thử xem cái sự sung sướng khi mình được ở đó như thế nào, để còn có mục tiêu phấn đấu cho bằng bạn bằng bè. Hai ngày đầu, thấy cũng hay hay. Đúng là chung cư cao cấp có khác, vừa bước vào sảnh đã có một em gái xinh tươi đứng ở quầy chào hỏi mình, ra vào cứ quẹt thẻ chiu chíu, khiến mình có cảm giác như được sống trong một cộng đồng văn minh. Hơn nữa, sau một thời gian rất ngắn, một phòng tập với nhiều máy móc hiện đại được mở ra. Trước mắt là miễn phí cho cư dân sinh sống ở nơi đó. Mình mặc dù không phải là công dân chính thức ở đó, nhưng một tuần vẫn cố gắng thu xếp thời gian xuống phòng tập ở đó khoảng ba bốn lần. Chủ yếu là vận động một chút cho giảm bớt đi một ít calo dư thừa mà cơ thể mình đã nạp vào. Phòng tập ban đầu chưa đông lắm. Lúc cao điểm nhất, có lẽ cũng chỉ có khoảng mươi người khiến mình thích mê tơi. Đã thế, em huấn luyện viên của phòng tập trông như em trai của Lý Đức. Mỗi khi mình bước vào, cậu ấy đều hơi cúi đầu mỉm cười chào mình một cách rất lễ phép, khiến mình cũng có đôi chút lâng lâng. Mặc dù bên ngoài phòng tập có ghi rõ nội qui khi vào phòng tập. Nhưng có những hôm, mình vẫn thấy một vài bạn trẻ đi chân đất chạy uỳnh uỵch ở cái máy chạy bên cạnh mình, nhìn đôi bàn chân trần của họ chạy trên máy mà mình thấy thương cho đôi bàn chân của họ quá! chẳng biết sức khoẻ liệu có tăng thêm chút nào không hay lại bị tổn thương thêm? Có lẽ cậu quản lý ở đấy quá hiền hoặc ngại nên chẳng dám nhắc nhở người vào phòng tập cần phải tuân thủ đúng nội qui.
Hôm nay, sau giờ đi làm về, mình lại vội vã như cái máy, thay đồ rồi xuống phòng tập. Say sưa đi bộ mười phút, chạy năm phút và chuẩn bị leo dốc mươi phút thì phải quay sang máy bên cạnh nhìn, vì thấy máy kêu kinh quá. Thấy một em gái, trông cũng không đến nỗi nào, tóc nhuộm vàng, búi cao, đi quả giầy ba ta nhưng chạy với tốc độ nhanh chóng mặt khiến cho tiếng động của máy kêu quá to. Đang chạy được khoảng hai phút em ý bỗng phi ầm một phát xuống sàn mà vẫn để máy chạy. Khoảng một phút sau thì  mình thấy đổi nhạc sang một loại nhạc vô cùng sến sỉa, hình như là nước mắt đàn ông hay gì gì đó, rồi lại phi lên máy chạy tiếp. Đang cố leo dốc mười độ, nhưng nghe được bài hát này khiến tinh thần luyện tập của mình đuối hẳn, cố lê bước nặng nhọc theo tiếng nhạc sầu. Hình như cũng có tiếng một người nào đó góp ý cô ta thì được nghe một câu trả lời là, hay mà, có sao đâu, cứ để vậy đi! May mà hôm nay mình chạy đã xi nhê rồi nên mát tính, chứ không, khó mà lường trước được mình sẽ nói gì. Không tập được nữa, tắt máy và chuồn khỏi phòng tập luôn.

Chuyện thứ hai

Mình được tặng phiếu tập miễn phí một tuần ở Califonia Fitness Yoga Center. Mặc dù đã có chỗ tập rồi  nhưng vẫn tò mò muốn qua đó tập thử xem sao. Công nhận giờ tập và các môn tập ở đó phong phú thật! Máy chạy dài hai dãy, tha hồ mà tập không lo phải xếp hàng. Mình tham gia một buổi tập dance rhythms rất thú vị, rồi ra chỗ máy chạy, vẫn lại ở máy chạy . Đang đi bộ trên máy thì thót tim khi nghe thấy một tiếng oạch. Một em gái nằm sóng soài đuôi máy chạy cuả mình, mình không kịp tắt máy mà nhảy vội hai chân lên hai thành của máy chạy, quay lại phía sau nhìn. Em ý bò lồm cồm dậy rồi vô tư như không có mình đang chạy trên máy, tiếp tục nhẩy một chân vào thành máy của mình để ngó xem có bỏ quên điện thoại trong hộc của máy không? May mà lúc đó mình đang để chế độ đi bộ, chứ không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Sau đó nghe thấy mẹ em ý gọi rất to như đó là nơi riêng tư của họ. Con ơi, con ơi, chạy sang bên kia xem. Mình tắt máy đứng ngắm xem em ấy phản ứng như thế nào. Không một lời xin lỗi, nàng thản nhiên bước đi, tiếp tục hành trình ngó nghiêng từng máy chạy để tìm chiếc điện thoại  của mình



11 nhận xét:

  1. Haizh, văn hóa nơi công cộng bi giờ thuộc vào hàng "bí kíp võ lâm thất truyền" rồi bạn ạ. Đừng hy vọng gì lơp trẻ biết đến nó. Mới sáng nay, mẹ mình đi chợ, gặp cô bé chừng 18 tuổi, làm rơi cái khẩu trang, mẹ mình thuận tay nhặt dùm, đưa cho nàng, nàng chỉ nhìn, rồi nhận, tuyệt nhiên không một lời nói nào. Mình cứ tưởng bị câm, nhưng không nàng mặc cả rất kinh. Tội nghiệp, còn trẻ vậy mà bị thiểu năng "văn hóa".

    Trả lờiXóa
  2. @ Rita: Rất vui khi bạn ghé thăm :) Quả thực văn hoá ứng xử của một số bạn trẻ bây giờ có vấn đề. Họ không hề có phản xạ tự nhiên để nói lời cảm ơn hay xin lỗi khi cần thiết.

    Trả lờiXóa
  3. hic, em chả muốn nói luôn, nhìu khi bức xúc quá chừng nhưng chán. chả phải cứ bạn trẻ, những bạn già như mẹ của cô kia cũng thế thôi. mẹ như thế thì con làm sao khá hơn được. :)

    chị đọc bài Sự Tử Tế bên blog em chưa. nhìu khi em ghét đàn ông VN kinh dị, giả tạo đến ghê người. hic.

    Trả lờiXóa
  4. ý em là đàn ông Việt k có văn hóa ứng xử nơi công cộng, đây là điều thấy rõ nhất khi hàng ngày chị đi làm việc ở những tòa nhà, phi trường... ví dụ như nhường bước phụ nữ vào ra thang máy, lên xe buyt máy bay, mở cửa kính...vv, thậm chí còn dành đi với phụ nữ nữa, em chứng kiến, quan sát nhiều chuyện rất nực cười. thấy em gái nào đẹp xinh may ra thì nhường... lái xe ngoài đường cũng nhiều chuyện đấy thôi... nói chung là đây là 1 vấn đề em cực kỳ bất mãn :)))

    Trả lờiXóa
  5. @: Mèo: những chuyện đó chị gặp như cơm bữa ở ngoài rồi :). Vậy nên bây giờ có gặp những tình huống như em nói cũng chán chẳng buồn bất mãn nữa :)). Chỉ còn có trò ngậm tăm đi ngoài đường là chị vẫn chưa thể quen được:(. Cá nhân chị nghĩ, kết quả đó phần lớn thuộc về sự giáo dục trong mỗi một gia đình. Cha mẹ là tấm gương phản chiếu cho con gái. Hầu như những ông bố gia trưởng sẽ tạo ra những đứa con gia trưởng. Chỉ một phần ít tự nhận ra được mà không đi theo lối mòn đó. Trẻ em như một cái cây mọc tự nhiên, nếu mình chịu khó chăm chút, uốn nắn, kiểu gì nó cũng sẽ mọc thẳng. Rất ít có tố chất không phải uốn mà vẫn tự đứng thẳng được. Xã hội ngày càng tiến bộ, đến thời con cái mình chắc chuyện đó sẽ ít xảy ra hơn. Lạc quan lên em!
    VP chị có một anh trưởng phòng mới chuyển từ Thuỵ sĩ sang Việt Nam nhận nhiệm kỳ được một thời gian. Anh ấy cũng rất ngạc nhiên khi thấy rất nhiều đàn ông Việt như vậy. Mỗi khi đi đâu phải xách quà đi anh ấy toàn đòi tự xách, chị bảo để tao xách cho thì anh ấy bảo tao không quen, làm như vậy tao thấy xấu hổ lắm :).
    Nói gì thì nói, nếu có yêu chị chắc vẫn chỉ yêu đàn ông Việt mà thôi:))

    Trả lờiXóa
  6. hehe chị gõ nhầm " con cái "chứ không chỉ " con gái"

    Trả lờiXóa
  7. Hehe. Thi e cung da tung yeu Dan ong Viet ma. Nhung h thay so lam roi. Nhieu ng k du tu cach lam cha ma lai k kiem soat duoc tinh hinh, cu de de cho lam con roi cha day do duoc :))

    Trả lờiXóa
  8. Chuyện này rất nhiều. Và em nói rất là chính xác chuyện ở chung cư. Vì ở đó nhiều vấn đề về văn hoá công cộng lắm. Ví dụ, tầm 10 giờ tối rồi mà vẫn đang gõ, đập ầm ầm ở nhà mình. Vào thang máy điềm nhiên hút thuốc, đầu mẩu thuốc lá vứt bừa bãi. Đỗ xe ngay giữa đường. Vài bố cứ chiều tối là làm cái quần tà lỏn rất xấu cho con ăn ở tầng 1... Ối giời ơi, nhiều lắm em ạ!

    Trả lờiXóa
  9. @ A Thuy: Văn hoá chung cư nhà mình thì đúng là có nhiều chuyện buồn cuời thật anh ạ. Mạnh nhà nào nhà ấy sửa, nơi công cộng cứ coi như nhà của riêng mình...cũng có thể là do một số thói quen từ thời bao cấp vẫn còn được lưu giữ lại cho đến tận bây giờ. " Lưu giữ bản sắc dân tộc" đấy Anh ạ :D

    Trả lờiXóa
  10. hihi, chị ơi sinh nhật vui không ?
    hôm nay em đi chơi về muộn. Chúc chị tuổi mới hạnh phúc và hoành tráng, hehe

    Trả lờiXóa
  11. Cảm ơm Mèo rất nhiều, đã là SN là phải vui rồi :)). Được tặng hoa nè, tặng quà nè và nhiều lời chúc mừng ngày mình ra đời. Cười ngoác miệng cả ngày E ạ.

    Trả lờiXóa