Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Một tấm lòng cao cả

Câu chuyện có thực như mơ này, khiến cho tôi vô cùng bất ngờ. Không ngờ hôm nay tôi may mắn gặp được một người tốt bụng!

Cầm chiếc ví xinh đẹp của mình trong tay, tôi vẫn không thể tin được, hôm nay mình lại gặp may đến vậy! Từ văn phòng về nhà, ghé vội vào một chiếc máy ATM để rút tiền, rút tiền xong, tôi vội vàng đi vào Fivi mart mua đồ. Mải mê lựa chon những đồ dùng  thiết yếu cho gia đình, nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối. Bụng chợt nghĩ, phải về ngay không cả nhà đợi cơm.Thanh toán xong tôi khệ nệ đẩy xe ra ngoài để bốc lên xe, mở được cửa xe xong, tiện có một chiếc xe máy để ở bên cạnh, tôi đặt ngay chiếc ví và điện thoại của mình trên yên xe. Tiện tay treo ngay một túi đồ mới mua trên tay lái của chiếc xe máy đó. Bốc đồ lên xe xong thì chuông điện thoại reo, tôi vội vàng cầm chiếc máy điện thoại lên nghe, rồi mở cửa ngồi vào xe và nổ máy phóng về nhà luôn! Xe vừa về đến trước cửa nhà thì có một số máy điện thoại lạ gọi đến hỏi, xin lỗi có phải số máy của cô HTH không ạ? Ừ cô là H đây có việc gì không cháu? Cô ơi, cô để quên ví và một túi đồ trên xe cháu ạ, may mà cháu dở ví ra thấy danh thiếp của cô nên cháu gọi theo số máy di động cô in trên danh thiếp ạ! Cô ơi cô đang ở đâu để cháu mang qua ngay ạ?
Lặng người trong giây lát, tôi mới nhớ ra mình đã đặt chiếc ví trên một chiếc yên xe máy, thấy có điện thoại gọi đến thế là cầm máy nghe rồi cứ thế lên xe đi ngay. Giọng vô cùng hoảng hốt tôi liền bảo cháu, hay cháu cứ ở đấy cô phóng xe ra ngay! Cháu ấy bảo là không sao cô ạ, cô cứ nói địa chỉ đi, cháu sẽ tiện đường mang tới cho cô. Nói số nhà cho cháu ấy xong tôi vẫn còn lo lắng vô cùng, tiền ở trong ví cũng không ít, nhưng lo lắng nhất là cái bằng lái xe, các loại thẻ tôi đang để ở trong ví. Đỗ xe trước cửa nhà xong, tôi vội ra đường đứng đợi cháu ý mang ví tới. Trong lòng chợt nghĩ, liệu có thể nào, cháu ấy nghĩ lại...? rồi lại tự chấn an mình rằng không thể nào, cháu ấy đã chủ động gọi điện rồi, nhất định sẽ tới! Khoảng 10 phút sau, một cô bé phóng xe máy tới, cháu từ từ bỏ mũ xe máy và khẩu trang ra, cô bé còn rất trẻ, tuổi chừng ngoài 20 cười chào tôi với một nụ cười vô cùng hiền hậu. Cháu bảo công ty cháu làm ở toà nhà đó, bình thường thì cháu đã về lâu rồi, nhưng hôm nay cháu về muộn, xuống tới xe cháu nhìn thấy một túi đồ treo ở đó, nhìn lên yên xe thấy một cái ví, cháu vội mở ra kiểm tra may mà nhìn thấy danh thiếp của cô và  may hơn nữa là không có ai nhìn thấy trước cháu cô ạ! Tôi muốn mời cháu vào nhà ngồi uống nước, nhưng cháu từ chối vì vội về, tôi chỉ kịp cảm ơn cháu và hẹn cháu sẽ có một buổi cô ghé qua chỗ cháu ngồi uống cà phê nhé! Rồi tôi chỉ kịp hỏi thêm một câu cháu tên là gì nhỉ, cháu vội nói dạ, cháu tên Quyên rồi vội phóng xe máy đi ngay. Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi lưu ngay số điện thoại cháu vừa gọi đến  bằng một cái tên  " Quyên tốt bụng ".

May mắn cho tôi hôm nay đã gặp được người tốt, nếu không cái bệnh đãng trí của tôi sẽ lại mang đến cho tôi  biết bao nhiêu là phiền toá nữa đây.

Suýt nữa mình không còn cơ hội được cầm chiếc ví đáng yêu này trong tay nữa


3 nhận xét:

  1. nếu phải em là chị mất rồi đấy, vì em rất mê chiếc ví của chị. Mà chị đoảng thật, ai lại để ví tênh hênh trên xe người khác thế, đứa nào đi qua sẽ cầm luôn đấy, chuyện chị kể thật mà như đùa.

    Trả lờiXóa
  2. vì quá bức xúc mà em đã phải tạo 1 tk google để vào comment, haha!!!

    Trả lờiXóa
  3. Hehe, nếu mà là xe của E thì chắc gì đã quên :), vì lúc đó sẽ có giác quan thứ sáu mách bảo chị:D

    Trả lờiXóa