Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

Rồi cũng bình yên



Chiều qua trời đang nắng nóng, bỗng mây đen kéo đến phủ kín cả một góc trời. Tuy không vần vũ như ngày 18, nhưng cũng có một trận mưa lớn đổ xuống, cuốn trôi đi hết "bụi trần" của những ngày oi ả vừa qua. Chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc tháng 5. Một tháng không bình yên với cá nhân tôi và cũng là tháng không bình yên của không biết bao nhiêu người!


Tuần trước, trên đường đưa một người quen lên sân bay về nước. Bà đã nói với tôi, H à, tôi không ngờ sự việc 513 xảy ra trên đất nước cô kinh khủng đến vậy. Từ trước đến nay, Việt Nam thu hút các nhà đầu tư nước ngoài bởi hai điều. Thứ nhất là nhân công giá rẻ, và  tình hình chính trị, an ninh xã hội ổn định. Vậy mà.... Tôi không muốn nhắc lại câu chuyện buồn mới xảy ra trên đất nước tôi, nên chủ động chuyển chủ đề khác. Tôi hỏi bà, khi nào bà sẽ lại sang Việt Nam?  Bà bảo,  sang tháng tôi sẽ lại sang. Cô biết không, sau những gì xảy ra như vậy, tôi tin rằng chính phủ Việt Nam sẽ có những chính sách giải quyết hợp lý để bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho nhà đầu tư nước ngoài tại Việt Nam. Rồi bà nói đến đạo Cơ Đốc của bà một cách say sưa như một nhà truyền đạo có nghề. Bà bảo, đạo của tôi luôn nói đến "yêu thương".  " Tín, Vọng, Ái" (tin tưởng, hy vọng và yêu thương). Khi con người xuất phát từ yêu thương, sẽ xóa tan đi tất cả mọi sự khổ đau....Bà bảo, cô biết không, chiều ngày 18 tháng 5 vừa qua, Hà Nội trời đang nắng chói chang, bỗng mây đen vẫn vũ đen kịt cả bầu trời. Sấm chớp ầm ầm. Đó là sự nổi giận của Chúa Trời. Khung cảnh lúc đó thật đáng sợ, khiến tôi nghĩ, liệu sẽ có điều không hay xảy ra với Việt Nam? Rất may, sau đó mưa ngớt. Mây đen đã lùi đi, mặt trời lại mọc đỏ au ở phía tây, một lúc sau hoàng hôn mới tắt hẳn. Điều đó chứng tỏ rằng, mọi việc rồi sẽ ổn.... Tôi rất tiếc, hôm đó vẫn phải vùi đầu ở văn phòng, nên không được chứng kiến những thay đổi bất thường của thời tiết bên ngoài. Bà bảo tôi, nên đi nghe truyền phúc âm mỗi khi có thể. Biết đâu tôi lại thích. Tôi nói, tôi không có tín ngưỡng. Nhưng cả nhà tôi theo đạo phật, nên tôi chỉ biết thắp hương thờ các cụ tổ tiên. Chứ tôi không biết khấn cầu. Tôi nghĩ, tôi là người tu tại tâm. Nên sẽ không có nhu cầu đi nghe giảng đạo. Bà bảo, trước đây tôi cũng theo đạo Phật . Vậy mà gần 40 tuổi tôi mới chuyển sang đạo Cơ Đốc. Nếu cô thích, tôi sẽ gửi cho cô một cuốn Kinh Thánh để cô đọc. Tôi cảm ơn bà cho phải phép, chứ một kẻ "vô sư vô sách" như tôi, chắc sẽ chẳng có thời gian dành cho việc đọc sách Kinh Thánh.
Chia tay bà, tôi ra về trong một tâm trạng nặng nề và mệt mỏi. Đã mấy tuần rồi tôi thấy lòng trĩu nặng bởi những thứ không đâu ập đến. Tôi nghĩ, sẽ phải tự điều chỉnh mình, thoát khỏi những phiền muộn vu vơ. Nhưng rồi, cũng không thể thoát ra được, vì mọi thứ dường như vẫn còn quanh quẩn ở đâu đây.

Sau trận mưa lớn chiều qua. Bỗng dưng tôi cảm thấy nhẹ lòng, như được giải thoát hết mọi lo âu phiền muộn. Chỉ là tạm thời thôi, nhưng tôi vẫn hy vọng, những ngày bình yên rồi cũng sớm trở lại!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét