Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Buồn vui ngày Đông Chí


Hôm nay là một ngày đẹp! Vậy mà cả thế giới không biết có bao nhiêu người lo lắng vì hôm nay là ngày tận thế.  Mấy hôm trước, đồng nghiệp của tôi cứ hỏi đi hỏi lại về việc, nếu như còn một ngày để sống, bạn sẽ ước gì? Hiện tại tôi chẳng có mơ ước gì cả. Vì với tôi, ngày nào tôi cũng thấy mình sống nỗ lực hết mình rồi. Tôi chẳng tin có ngày tận thế, nhưng nếu có ngày tận thế thật đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có gì phải nuối tiếc cả. Những cung bậc cảm xúc cuộc sống, từ khổ đau đến hạnh phúc dường như tôi đã trải qua hết mất rồi.

Hôm nay là một ngày bận rộn và có quá nhiều cảm xúc khác nhau trong một ngày. Năm giờ sáng tôi đã phải dậy về quê. Hôm nay là ngày bốc mộ ông chú đáng thương của tôi. Chú hơn tôi chỉ vài tuổi, nhưng tôi vẫn phải gọi bằng chú. Chú mất đã được sáu năm rồi, nhưng năm nay mới được bốc mộ vì lý do rất riêng. Đáng lẽ ra tôi phải về  từ chiều hôm qua mới phải, nhưng hôm qua tôi có quá nhiều việc phải làm, không thể về được. Vậy nên sáng nay tôi phải dậy thật sớm, trời còn đang tối đen như mực tôi đã phải ra khỏi nhà. Cà phê chẳng kịp pha. Tôi lái xe trong trạng thái ngái ngủ. Ra tới đường Phạm Văn Đồng có một đoạn đường đèn cao áp không sáng, vài chiếc xe đi ngược chiều bật đèn pha sáng loá, khiến tôi chẳng còn nhìn thấy đường. Tôi tập trung hết mình để nhìn đường nhưng bị đèn pha ngược chiều chiếu loá hết cả mắt. Tôi giảm tốc độ, đi lò dò trên đường. Lòng tự nhủ, thật quá nguy hiểm! Qua được đoạn đường nguy hiểm đó, tôi bắt đầu nghĩ đến chú tôi. Những ký ức vui buồn về thời chú còn sống cứ lần lượt hiện về. Nước mắt rơi lã chã vì thương chú sống vất vả xa quê hương, đến khi chuẩn bị về nước thì lại vĩnh viễn ra đi, chưa được hưởng thụ thành quả lao động của chính mình. Ra mộ thắp hương cho chú trời vẫn còn xám xịt bởi sương mù bao phủ. Tám giờ sáng tôi lại vội vàng về nhà thay quần áo, rồi vội vã đến văn phòng làm việc .

Trưa nay tôi đi dự một đám cưới ở một khách sạn lớn trong thành phố. Khách đến thật đông! Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy một đám cưới khiến tôi cảm động đến vậy. Sau khi bố chú rể lên phát biểu để cảm ơn hai bên họ hàng và bạn bè của gia đình cô dâu chú rể. Câu cuối cùng, ông quay sang cô dâu chú rể và nói " Bố mong hai con sẽ chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời này ". Nhìn vẻ mặt rạng ngời của họ trong ngày hạnh phúc. Tôi cũng chúc phúc họ sẽ gắn bó với nhau đến hết cuộc đời này!

Tối nay trường con gái tổ chức Noel và đón năm mới. Mặc dù rất mệt nhưng tôi vẫn cố gắng đến trường con vào lúc bảy giờ như đã hẹn. Tới trường, nhìn thấy bọn trẻ chơi đùa vui vẻ, bao nhiêu mệt mỏi trong tôi đã được xua tan hết. Tôi lại hoà mình cùng các bạn trẻ, đón một buối tối tràn ngập niềm vui.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét