Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

Tản mạn cuối tuần


1.
Bây giờ mới thấy thấm câu " nhàn cư vi bất thiện". Từ ngày chuyển nhà, tôi bỗng dưng trở thành kẻ nhàn nhã. Không phải tất bật vội về cơm cơm nước nước mỗi khi hết giờ làm, không phải đau đầu xem hôm nay đi chợ mua món gì về nấu, cũng khỏi cần rửa bát lau nhà luôn. Đưa đón con gái đi học cũng không cần nốt. Mấy tuần đầu như vậy, tôi thấy mình hơi hẫng, cảm giác mình như người thừa. Bình thường đi làm về là nấu ăn, dọn dẹp. Xong rồi còn tranh thủ bật máy lên mạng, vào FB hoặc bờ lốc bờ liếc. Bây giờ thời gian nhiều quá đâm lại thờ ơ với mạng, chẳng vào FB luôn, còn blog thì thỉnh thoảng còn ngó nghiêng tí chút. Đầu óc cứ rỗng không, chẳng biết viết gì. Tôi thấy mình thật tẻ nhạt!

2. 
Chính xác là tôi đã tắt ngóm cái giấc mơ về hưu sớm của mình từ mấy tuần trước.
 Hồi còn trẻ, tôi cứ ước ao mình chỉ đi cầy thuê đến năm 40 tuổi là cùng. Còn đâu về vườn, muốn làm gì thì làm! Tôi thèm được làm chủ quĩ thời gian quí báu của mình, chứ không phải ngày nào cũng lôi xe ra đi làm đúng giờ, rồi lại về đúng như giờ qui định. Có lẽ trong đầu lúc nào cũng nghĩ vậy nên gần đến cái tuổi 40 là tôi đã tính từng ngày.
 Để chuẩn bị cho cái sự về hưu sớm của mình, tôi hỏi bạn về việc tính thâm niên đi làm và phải đóng tiếp bảo hiểm xã hội cho những năm tiếp theo. Nàng hỏi tôi để làm gì? Tôi bảo để chuẩn bị về hưu. Nàng tròn to đôi mắt, nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi cười ha hả. Nàng không tưởng tưởng rằng, nàng lại có người bạn sắp tính tuổi về hưu. Nàng bảo tôi, bà hâm rồi! Người ta muốn đi làm không được, bà lại muốn nghỉ hưu ở cái tuổi này. Mà bà về rồi thì làm cái gì? Mặc ai nói gì thì nói tôi vẫn muốn được nghỉ! 
Rồi mọi việc không như dự tính. Kinh tế toàn cầu suy thoái, tôi cũng không phải ngoại lệ. Hai năm nay, làm ăn đổ bể. Rồi lại dính phải một khoản nợ khó đòi. Tôi bắt đầu phải thắt lưng buộc bụng. Nhưng tôi vẫn không ngừng nghĩ đến ngày xin về hưu sớm. Cách đây hơn hai năm, khi sếp cũ của tôi chưa hết nhiệm kỳ ở Việt Nam. Tôi bảo ông là, tôi cố làm đến khi ông hết nhiệm kỳ, rồi tôi cũng xin nghỉ thôi. Ông can tôi thật lực. Ông bảo, cô cứ làm ở đây đi, có thể lương không cao như mọi người đã ra ngoài làm, nhưng cô không bao giờ lo thất nghiệp,  cô không bị áp lực về chỉ tiêu...bây giờ cô không thấy cắt giảm nhân lực ở khắp nơi đấy à? Tôi vẫn không ngừng muốn được nghỉ hưu cho đến tháng trước. Ngày phép của tôi vẫn còn nhiều, nên tôi nổi hứng xin nghỉ vài ngày mà chẳng có kế hoạch đi chơi xa. Ngày đầu tiên tôi sung sướng vô cùng, dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho con gái xong, tôi lại chui lên giường ngủ tiếp. Mười giờ dậy đi công việc riêng một chút rồi hẹn bạn đi ăn trưa. Chiều cà phê tám đủ chuyện rồi lượn lờ phố phường. Sang đến ngày thứ hai, không phải đi làm việc riêng như dự tính. Tôi ở nhà đọc truyện, đến trưa mấy đứa cháu nhắn tin "bác có ở cơ quan không để chúng cháu sang ăn trưa?". Chả là toà nhà bên cạnh cơ quan tôi mới khai trương. Các quán ăn cũng mọc lên ầm ầm, nào là Pizza hut, Alfresco, Sushi bar, Burger King...nên tôi hẹn các cháu, sẽ mời chúng ăn trưa ở đó nếu như hôm nào chúng phải ở lại truờng để học buổi chiều. Tôi nhắn cho chúng là " Mấy giờ các cháu qua để bác đến?". "Sao bác lại đến? " Vì hôm nay bác nghỉ, không đi làm " , " Vậy thì để hôm khác cũng được bác ạ" , " Không sao, bác đang rảnh, bác sẽ qua". Tôi qua ăn trưa với bọn trẻ xong, tạm "phớt lờ" cái văn phòng tôi vẫn làm hàng ngày, khoan khoái về nhà nghỉ ngơi. Chiều định hẹn bạn đi shopping thì bạn bảo, đang bận công việc. thế là tôi lại ở nhà xem tivi, lên mạng, rồi chiều muộn đi dạo bộ quanh khu. Đến ngày thứ ba tôi bắt đầu thấy tẻ, nghĩ đến ngày mai, ngày kia sẽ làm gì?  Sau bốn ngày nghỉ không có kế hoạch, tôi đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Trước đây mọi người đã bảo nghỉ để làm gì? tôi đã vẽ ra, nào là đến phòng tập, nấu nướng, cà phê tán gẫu, đọc sách.... Nhưng mới nghỉ thử vài ngày thôi, mà tôi đã thấy mình vô vị như thế này rồi. Nếu nghỉ dài dài thì sẽ nhạt đến mức nào nữa? Chắc chắn tôi sẽ lại tìm một công việc gì đó để làm cho đỡ buồn chán mà thôi. Vậy là giấc mơ về hưu sớm của tôi đã tan biến. Tôi lại yên tâm, cần mẫn đi cày.

3.
Tôi vừa đọc xong cuốn truyện Người đua diều. Đọc một mạch từ sáng đến trưa, nghỉ ăn trưa rồi lại đọc một mạch cho đến hết cuốn truyện mới thôi. Không phải chuyện tâm lý tình cảm sướt mướt, mà là một câu chuyện buồn lay động lòng người về tình bạn giữa hai cậu bé Amir và Hassan. Người yếu đuối, người mạnh mẽ kiên cường. Tác giả với lối văn chân thực, dễ hiểu đã lột tả được hết câu chuyện về tuổi thơ bình yên của Amir, chỉ vì ghen tị với tình cảm của cha dành cho Hassan mà đã phản bội lại lòng trung thành của bạn. Để rồi sống dằn vặt nội tâm đến quá nửa đời người mới được giải thoát. Khi chưa đọc cuốn truyện này, mỗi khi nhắc đến Afghanistan, tôi đã nghĩ ngay đến đất nước của chiến tranh, khủng bố, những cuộc tấn công của phía quân nổi dậy, chết chóc, đất nước có quá nhiều kẻ cực đoan... Nhưng qua ngòi bút của Khaled Hosseini đã đưa người đọc đến với một vùng đất hoàn toàn khác, một Afghanistan rất đỗi thanh bình, giàu truyền thống văn hoá trước khi bị chiến tranh tàn phá. Đọc xong vẫn còn khắc khoải, lắng đọng mãi chưa nguôi.

4 nhận xét:

  1. chúc chị cuối tuần (lại) dzui dzẻ! :)

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn E!
    Chúc em cuối tuần cũng vui vẻ!:)

    Trả lờiXóa
  3. Cái mục số 2 sao giống mình quá, mình cũng dự định dìa hưu vào năm 40t, nhưng mới nghỉ phép có 1 tuần mà mình phát ngấy. Đúng là nhàn cư vi bất thiện!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Dongphuong, về hưu mà có kế hoạch khác rồi thì cũng không lo "bất thiện" đâu bạn:)

      Xóa