Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Trở lại ngày thường


Tạm kết thúc những chuỗi ngày mệt mỏi và bận rộn. Chạy ngược,chạy xuôi trên từng cây số. Mệt muốn đứt hơi luôn! Hai tuần rồi, chẳng có được một buổi nghĩ đến phòng gym. Cuộc sống cứ gấp gáp trôi qua. Có đôi lúc, cảm giác mình đang tồn tại chứ không phải là sống nữa. Từ Tết đến giờ, chưa có một kỳ nghỉ nào dành cho riêng mình. Sắp phát điên rồi! Chỉ mong cho nhanh hết tháng Sáu, con gái thi xong mới có thể chọn một nơi nào đó để nghỉ ngơi thư giãn. Mặc dù hai tuần vừa rồi, hai lần đi biển, nhưng là phải đi vì công việc. Lần đầu tiên trong đời, đi biển không soóc, không váy. Trong đầu không có lấy một phút thảnh thơi. Cũng ở khách sạn bốn, năm sao. Cũng ngắm trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Cũng có những bữa ăn sơn hào hải vị. Vậy mà thấy vô nghĩa làm sao. Lần đầu tiên thấy mình vô cảm khi đứng trước biển. Đặt chân về tới nhà,cảm giác thật ấm áp. Cứ như mình đã đi xa lâu lắm rồi mới được trở về.

Sau hơn một ngày nghỉ ngơi, hôm nay bắt đầu có thời gian rảnh. Vậy mà vẫn chưa lấy lại tinh thần để bước vào phòng gym. Hy vọng bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống sẽ trở lại guồng quay cũ. Để có thời gian theo dõi Roland Garros và nhảm trong những lúc nhàn.

 Biển không đẹp hay lòng người không cảm xúc?



Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

"Sau cơn mưa, trời lại sáng"


Thời tiết bên ngoài vào lúc 3h chiều ngày Thứ Hai 6/5/2013

Thời tiết dạo này thật kỳ quái! Đang nắng chang chang, bầu trời cao vời vợi. Bỗng dưng mây đen kéo đến ầm ầm, gió thổi lồng lộng. Cả một bầu trời tối sầm,đen kịt. Cái kiểu nóng lạnh thất thường này khiến mình bị cảm lạnh mất mấy ngày. Toàn thân đau ê ẩm.

Mấy ngày vừa rồi mình trở thành người "đi nhẹ, nói khẽ". Còn cười thì chẳng thể "duyên" được vì đang bị "rù". Mắt trông lờ đờ, y như ma dại. Đến văn phòng cứ phải đeo khẩu trang cả ngày và mặc áo mùa đông rồi mà vẫn thấy buốt tay. Năm hôm rồi, không được đến phòng gym. Người bắt đầu thấy bứt rứt khó chịu! Buổi tập gần đây nhất là cách đây năm ngày - chiều thứ Sáu tuần trước. Mình đã có một buổi tập MMA Fit thật đã! Tối về, gặp một trân mưa lớn ngập hết cả phố. Bị ngấm nước mưa  khiến mình bị cảm lạnh. Đêm về, người bắt đầu thấy đau, cứ tưởng do mình tập hăng quá nên bị đau cơ. Đến sáng thứ Bảy thì nhiễm lạnh toàn phần, toàn thân bắt đầu đau ê ẩm. Nghỉ ngơi được hai ngày, lên mạng đọc báo thấy có tin " Người đầu tiên ở TP HCM tử vong vì cúm " bắt đầu thấy hoang mang. Liệu mình có bị dính...???Rồi lại tự trấn an mình rằng, chắc mình bị cảm do nhiễm lạnh mà thôi!
Người đã ươn rồi mà công việc ở văn phòng mấy ngày nay không được "dễ thở" lắm. Không phải công việc của mình không được "dễ thở" mà sếp đang bị áp lực cực khùng từ trong nước. Mình chẳng giúp được gì và cũng chẳng biết đường sang chia sẻ vài câu mà chọn cách lặng lẽ làm việc. Toàn văn phòng không khí thật ngột ngạt! Chiều qua, có mỗi một việc cỏn con mà sếp gọi sang phòng nói chuyện gần nửa tiếng. Giọng không gay gắt, nhưng chẳng được dể chịu tẹo nào. Tự an ủi mình "Coi như sếp đang xả xì trét!" .

Sáng nay, ngủ dậy thấy người dễ chịu hơn một chút. Điều đầu tiên nghĩ đến trong ngày là, hôm nay mình có thể đến phòng gym được chưa nhỉ?
Sáng, sếp đi dự hội thảo cả buổi, gọi điện về chỉ thị mình làm một việc cho sếp. Mình lặng lẽ làm theo cách của mình xong mới nhắn tin cho sếp bằng tiếng Trung, đại ý là "Sếp bảo tôi làm thế này, nhưng tôi thấy như thế kia sẽ nhanh hơn, nên tôi đã làm theo cách của tôi rồi. Khoảng 20 phút nữa sếp sẽ nhận được thôi" . Một lúc sau, nhận được tin nhắn vừa Việt vừa Anh của sếp " Xin cam on, You are very smart and thoughtful of doing so. Tks a lot !! ". Ưu/ nhược điểm của mình như thế nào, tự mình cũng đã hiểu, nhưng đọc xong tin nhắn, cũng thấy trong lòng vui vui một chút.

 Trưa nay, tranh thủ mò sang phòng gym tập flow fit 1 tiếng. Thât dễ chịu khi các cơ sau mấy ngày không vận động được căng ra. Tập xong, chui vào phòng xông hơi 15 phút, nghỉ ngơi một lúc rồi lại về văn phòng làm việc.

Thời tiết chiều nay đã khá hơn mấy hôm trước. Sức khoẻ cũng đã tốt lên rất nhiều rồi. Mình luôn xác định, trong cuộc sống này " sau cơn mưa, trời lại sáng!" vậy nên khá bình tĩnh để đón nhận những "cơn mưa" đến bất chợt trong cuộc đời.



Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Sắc màu Tháng Năm


Phượng vĩ bắt đầu thắm sắc trong nắng hè. Bằng lăng tím ngát trên những con phố nhỏ. Điệp vàng đang nở rộ một góc trời. Tháng Năm - Mùa của những sắc màu, mùa của những cơn mưa rào bất chợt, và cũng là mùa thi rất căng thẳng của các bạn học trò. Lòng chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó, mình phải xa Hà Nội, chắc sẽ nhớ lắm đây, những sắc màu của Tháng Năm!




Tháng Năm, mùa hoa sấu rụng trên từng con phố...




Mình đã bắt đầu chán mục  " Mặc gì trong ngày " rồi. Chẳng phải  bận tới mức không có thời gian. Vì chụp ảnh mất chưa đến năm phút, post ảnh lên mất chừng dăm, mười phút. Nhưng tự thấy, mình già rồi mà vấn còn xí xa, xí xớn thế nào í. Hai hôm nay đi làm, chán chẳng thèm chụp lại ảnh. Sáng nay, đang ngồi làm việc ở trong phòng, cháu Rong Rose cứ í ới gọi cô ra ngoài hành lang, để cháu chụp cho mấy kiểu. Hoặc cô xuống dưới nhà mấy phút, để cháu chụp ở ngoài trời cho nó đẹp hơn. Đang dở việc nên không chạy ra. Đến khi phòng cháu í vừa bó xong một bó hoa để tặng, nàng lại chạy vào phòng mình, lôi mình ra chụp bằng được. Thế là lại có ảnh trong ngày để " chưng" :D. Chiếc áo này mình toàn mặc cùng với quần, Hôm nay là lần đầu tiên mặc cùng chân váy.